Trên khuôn mặt anh toát ra vẻ kiên nghị hào sảng, cho dù chỉ ngồi yên một chô rồi khẽ cau mày nhưng vần có thể †oát ra phong thái cực kỳ kiên quyết.
Du Ánh Tuyết nhìn anh đến ngây người.
Từ trước đến nay, lúc nào anh cũng cẩn thận như vậy.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang nhìn mình, bắt gặp đôi mặt mơ màng của cô nên cũng nhìn lại bằng ánh mặt sâu thăm thẳm: “Sao em đã tỉnh lại rôi?” Anh vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
“Đói quá nên cháu tỉnh lại” “Đã dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn chưa?” “Cháu dặn rồi” Du Ánh Tuyết gật đầu một cái.
Kiều Phong Khang đặt cái bút máy Parker màu đen trên tay xuống rồi ngoäc tay với cô: ‘Qua đây.” Trong màn đêm, giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp và dê nghe. Âm thanh ấy vang vọng khäp căn phòng, len vào trái tim ngây thơ non trẻ của Du Ánh Tuyết.
Cô nghe lời, đứng dậy đi về phía anh một cách ngoan ngoãn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô vân luôn nhìn anh không rời, cô đi vòng qua bàn đọc sách rồi đi đến bên cạnh anh.
Anh dùng một tay ôm lấy eo cô rồi khẽ kéo cô ngồi trên đùi mình.
Hai người cứ thân mật như vậy.
Mới vài ngày ngăn ngủi trôi qua mà Du Ánh Tuyết đã quen với cảm giác thân mật này rồi, thậm chí cô còn muốn nhiều hơn nữa.
Thực sự thì cô không thể kiềm chế bản thân mà khao khát một vòng tay ấm áp như vậy.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Kiêu Phong Khang vừa hỏi vừa giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208950/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.