“Sao lại không thích hợp?” Anh
bước từng bước về phía cô, bước chân
ngập tràn tính xâm lấn, ánh mắt sắc
bén như dao: “Sống sáu năm liền thì
không thấy không thích hợp, bây giờ
Minh Đức quay về lại đột nhiên thấy
không thích hợp sao?”
“Du Ánh Tuyết không hiểu tại
sao từng câu từng chữ của anh lại
nhằm vào cô và Minh Đức như thế.
Rõ ràng… chẳng qua chỉ là cô có ý
tốt thôi mà. Du Ánh Tuyết hít một hơi
thật sâu, đáp: “Cháu chỉ không muốn
quấy rầy chú ba và cô Hoàng Quyên
thôi mà, giống như tối nay..”
Cô khẽ cụp mắt xuống, cố gắng bỏ
qua cảm giác khó chịu trong lồng
ngực, cố ý làm ra vẻ thoải mái như
không có chuyện gì: “Đêm nay đáng lẽ
cháu không nên ở đây. Nếu không có
cháu, hai người sẽ…”
“Chúng tôi sẽ giống như cô và
Minh Đức, không hề kiêng dè gì mà làm
xăng làm bậy, đúng không?”
Anh tiến gần thêm một bước nữa,
những ngón tay thon dài nhéo lấy cái
cằm của cô. Hay cho cái gọi là “không
muốn quấy rầy”.
Trong lòng cô không có một chút
để ý đến cảnh tượng vừa rồi sao?
Đôi mắt đầy ý say đó rõ ràng giấu
một nỗi đau đớn nhìn chằm chằm vào
cô, như muốn thiêu đốt cô, anh nói: “Du
Ánh Tuyết, sao cô dám?”
Hốc mắt anh đỏ hoe, giọng nói như
đang nghiến răng nghiến lợi, run rẩy:
“Sao cô dám làm thế?”
“Tôi đã làm gì cơ?” Những lời buộc
tội của anh khiến Du Ánh Tuyết vừa
thấy vô tội lại vừa thấy khó hiểu.
“Cô đã làm gì còn cần tôi nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208920/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.