Dịch: Vi Vu. 
Lâm Ngôn Hoan là một người rất nhạy cảm, tâm hắn sáng như gương, có thể che dấu được rất nhiều cảm xúc, sau đó sử dụng thủ đoạn “chính thống” nhất để đối phó với những vấn đề này. 
Lúc ấy, hắn nhìn tôi với ánh mắt phức tạp và ngạc nhiên, còn tôi thì nhìn hắn với chút bi thương. 
Đây không phải là làm ra vẻ, ở trong tiềm thức, tôi đã coi hắn là bằng hữu rồi. 
Bởi vì thân phận của hắn rất đặc biệt, chúng tôi không thể trò chuyện như những người bạn bình thường, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn luôn tin tưởng hắn, cho nên mới không kiêng dè ở trước mặt hắn và Lâm Ngôn Thấm bấm tay niệm thần chú 
có lẽ Tôi nên đóng cửa lại. 
Không nên tự cho là đúng, đặt hắn vào người một nhà ….. 
Thiệu Nhất Hàng liếc nhìn tôi: “Bị theo dõi là chuyện bình thường, ta đã quen rồi, theo dõi thì cứ theo dõi, muốn làm gì thì cứ làm, coi những người đó như không khí là được, muốn đứng ở vị trí cao, ngươi phải quen với việc nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn chằm chằm”. 
Hắn nói vài câu, rồi chuyện sang chủ đề là anh tôi: “Này, anh trai ngươi thích ăn món gì vậy? Lần sau ta sẽ mời một mình hắn đi ăn.” 
“… Anh ấy sẽ không đi ăn với ngươi đâu ” Tôi nhỏ giọng nói 
Thiệu Nhất Hàng cười nói: ” Sao? Xấu hổ à? Ta sẽ không làm gì hắn…” 
“Ngươi muốn làm gì anh ấy? Anh ấy đánh ngươi, ngươi sẽ đánh lại sao, hơn nữa anh trai ta không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1804014/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.