Tôi ngồi ở ghế sau nhìn qua cửa kính xe, thấy anh tôi phản xạ có điều kiện giơ tay lên lùi lại sau.
Đại bảo cùng tôi đều sững sờ, tra một cái đam đèn xe thôi mà, phải dùng đến súng sao?
Tôi muốn đẩy cửa xe, giang khởi vân đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, nhíu mày nói:” ta đến, em liền chạy sao?”
” Chạy? Tôi không phải chạy, anh tôi bị người khác dùng súng chĩa vào người”. Tôi không rảmh lo trăm công nghìn việc vô nghĩa với đế quân đại nhân.
Vừa mới mở cửa đã bị giang khởi vân kéo lại, quở trách mắng:” biết là súng, em còn muốn chạy ra sao? Mộ tiểu kiều, vì chuyện của hai đứa nhỏ, em cùng ta gây láo loạn bao lần, bây giờ em lại không nghĩ đến bảo vệ nó sao? Em ngoan ngoãn ở lại trong xe cho ta”.
Tôi sốt ruột! Anh tôi số vận năm nay dường như không may mắn, về nhà phải kiếm đồ vật đổi vận cho anh mới được.
Giang khởi vân vừa mới xuống, tôi nghe được anh tôi kêu rêи nói:” ta đâm hỏng một cái đèn xe, không cần phải dùng súng chứ đại ca”
Trong xe bước xuống hai vệ sĩ bộ đồ đen, tới chỗ anh tôi soát người, đũng quần cũng đều sờ soạng một lần, anh tôi mắng:” này, ngươi đừng sờ loạn được không? Ghê tởm chết, ta lại không phải gay”
Hai bộ đồ đen không nói một lời, bước đến đại bảo soát một vòng.
Giang khởi vân giống như a phiêu đi xem xét trong xe bọn họ là người nào.
Bên cạnh tôi cửa xe đột nhiên mở ra, một bộ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803662/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.