"Lão Trần, ông làm thầy cúng lừa mấy đồng lẻ thì thôi không nói, đằng này ông dám lừa ông chủ Chung hai trăm nghìn, ông không sợ ông ta thuê giang hồ đánh ông sao!" Anh tôi cười nhìn tên thầy cúng rởm.
Lão Trần hơn năm mươi tuổi, để một cái đầu ba phân tóc đầy dầu mỡ, ánh mắt minh mẫn, bộ dáng đáng khinh, không hiểu sao ông chủ Chung có thể tin ông ta.
"Ha ha. Thiếu hiệp, nữ hiệp... Tôi chỉ muốn kiếm cơm ăn, không muốn chết, chuyện của ông chủ Chung người thường không thể hóa giải, hai người nhìn tôi đi, chúng ta thương lượng một chút được không?" Lão Trần cười lấy lòng.
Anh tôi đưa mắt hỏi ý kiến tôi, tôi gật đầu. .
Lão Trần lập tức biết tôi mới là người làm chủ, ông ta cười nói: “Nữ hiệp, cô xinh đẹp như vậy nhất định là người thiện lương... Tôi chỉ là quá nghèo nên không còn cách nào khác, chúng ta chia đôi được không, cô thấy sao?"
“Một trăm nghìn đối với chúng tôi chỉ là số lẻ, không có hứng thú." Tôi lắc đầu nói: “Chúng tôi được người ta nhờ vả tới tìm ông, hoặc là ông về đó giúp ông chủ Chung giải quyết chuyện này hoặc là trả lại hai trăm nghìn kai."
Lão Trần lắc đầu: “Tôi không giải quyết được, tôi còn muốn sống mà... Cùng lắm thì trả tiền lại thôi, tiền giấu ở chỗ khe hở của khúc gỗ khắc, cô cậu tự mà lấy đi.”
“Vợ ông không mở cửa thì chúng tôi vào thế nào! Ông theo bọn này về nhà một chuyến đi!” Anh tôi không nói hai lời đạp ga đi.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803542/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.