"Tại sao lại là cô? Tôi cũng muốn biết tại sao lại là cô!”
Ánh mắt hắn giống như sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
"Quan Thanh Tiêu, nếu cô đã không thể thoát khỏi vận mệnh này thì hãy chấp nhận nó, nếu như không phải tôi tốt bụng, hai năm trước cô đã chết rồi, nếu như cô không muốn chết thì đừng tìm hiểu những vấn đề không nên hỏi đến.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở lạnh giá của hắn quanh quẩn bên đầu mũi.
"...Được, tôi hiểu rồi, tôi không hỏi nữa." Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để cho nước mắt rơi ra.
Hắn không hề giải thích, cũng không muốn nói rõ bất cứ chuyện gì cho tôi.
Dùng giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững nói với tôi đừng có hy vọng hão huyền.
Lại dùng một chút ánh mắt thương xót, làm cho tôi tham vọng.
Đúng là một sự hành hạ...
Tôi lấy mu bàn tay che mắt mình lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi làm căn phòng không còn tối đen, nhưng tôi lại thấy mình vẫn đang nằm dưới tầng hầm dưới quê.
Giao hợp cơ thể, nhưng mãi không thể giao hợp trái tim.
Tôi cảm thấy váy ngủ bị vén lên, vén lên rất cao, chiếc váy sợi bông màu trắng che đầu tôi lại.
Lúc nhẹ lúc mạnh, không có kỹ xảo, cũng không dịu dàng, chỉ có những lần lưu luyến lặp đi lặp lại, làm cơ thể cuối cùng cũng từ bỏ việc kháng cự.
Đây là lòng tốt của hắn sao? Tôi cười đau khổ nắm chặt lấy tấm vải bông màu trắng che mặt đó, chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803512/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.