"Tiểu nương nương, không phải chúng tôi không đến cứu người, mà là cái kết giới này quá phiền phức, người nói đỡ cho chúng tôi với, để Đế Quân đừng xử phạt chúng tôi nhé!" Bạch Vô Thường cười nói với tôi.
Khi lưỡi ông ta không thè ra thì cũng không đáng sợ như vậy.
Dù sao đi nữa thế giới quan của tôi bây giờ cũng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, không ngờ lại thấy nụ cười của ông ấy còn có chút thân thiện.
"Tôi.." Tôi nhìn Phong Ly Ngân, hắn cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt đó quá phức tạp, ngoại trừ bất lực và áy náy, tôi thậm chí có thể nhìn thấy được một chút...
Một chút...
Thương xót?
Đúng, chính là thương xót.
Hắn cũng thấy tôi rất đáng thương sao?
Trước thì hung dữ, vô tình, lạnh nhạt với tôi, bây giờ cuối cùng cũng biết dịu dàng với tôi rồi sao?
“Tôi... tôi không sao, cảm ơn các người đã đến cứu tôi." Tôi nói với Bạch Vô Thường.
Hắc Vô Thường đứng bên cạnh, biểu cảm của ông ta nghiêm nghị hơn Bạch Vô Thường rất nhiều, không hề tươi cười mà ngược lại còn tức giận nhìn tôi.
Bạch Vô Thường cười hì hì nói: “Đừng mà, chúng tôi nào có dám nhận lời cảm ơn của người, người muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Đế Quân... Ấy, lão Bát, sao chỉ bắt được mấy nữ quỷ này thôi? Tên khốn kiếp kia đâu?"
Tôi nhìn lại, trong tay Bạch Vô Thường quả nhiên chỉ có những người trước kia bị tà sư đó giết chết, nhưng người đó đều là những thi thể sống ở đây.
“Hừ, lão Bát, như thế này không giống ngươi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803511/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.