Người hàng xóm này cũng không lạnh lùng lắm (2).
Mở cửa ra, Hạ Quân Trì tìm một đôi dép đi trong nhà mới cho người phía sau, còn chu đáo nói: "Ổ cắm ở bên tay phải sofa."
Trần Nam Nhất sạc điện thoại, ngồi trên sofa bình tĩnh lại trong chốc lát, hiếm khi nảy sinh đôi chút cảm giác lúng túng như bây giờ.
Thực tế, lúc vừa bước chân vào cửa nhà Hạ Quân Trì anh đã hơi hối hận rồi. Dù sao đây cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, chuyện trước đây người ta giúp mình anh còn chưa trả xong, bây giờ lại nợ người ta thêm một ân tình nữa.
Vả lại, chẳng ai lại thích bị một người không quá thân quen nhìn thấy mình trong tình cảnh khốn đốn chật vật.
Chuyện đáng mừng duy nhất là Hạ Quân Trì không phải một người nói nhiều, hắn không hỏi vừa nãy anh gặp phải chuyện gì, cũng không hỏi anh định làm thế nào, chỉ nói một câu như thế rồi quay đầu về phòng làm chuyện của mình.
Nhưng sự thật có hơi khác những điều Trần Nam Nhất nhận định, không phải Hạ Quân Trì không muốn hỏi, mà vì hắn buồn ngủ với cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Hắn trốn trong phòng, cất ba lô đi, đi quanh bàn học nửa vòng rồi lại cầm điện thoại cất trong ba lô ra.
Mở màn hình xem tin nhắn Kỳ Minh vừa trả lời, lên án bạn bè không coi nhau ra gì, xong còn nói lần này có hẹn vài cô bạn học bên Anh về chơi, cổ vũ Hạ Quân Trì ra ngoài làm một chuyến du lịch ngắn ngày.
Kỳ Minh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-mem-mai/217867/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.