Buổi tối đặc biệt lạnh, giữa bầu trời tối đen còn có những bông tuyết bay lất phất, rơi trên mặt tựa như lông vũ, khi tan ra lại tạo thành một vệt nước ướt lạnh. Người đi bộ qua lại trên đường, chóp mũi đỏ bừng không ngừng toả ra khói trắng, bước chân từ từ tăng nhanh.
Không thể cứng rắn đối chọi với mẹ, Phục Lam chỉ có thể đem công việc về nhà.
Mở cửa, phủi rơi những bông tuyết bám trên vai áo mình, cô chợt phát hiện Hà Trí Mỹ vẫn còn đứng trong phòng bếp đang mở.
Còn chưa kịp hỏi thì đã nghe mẹ mình lên tiếng trước.
"Xem như con còn biết đường về, thay quần áo trước đi rồi ngồi xuống đây, sủi cảo sắp xong rồi."
"Dạ."
Chốc lát sau, Phục Lam đi ra với bộ quần áo ở nhà, trong tay ôm theo laptop, tiếp tục công việc vẫn chưa hoàn thành.
Nghe tiếng gõ bàn phím tanh tách, Hà Trí Mỹ đang làm sủi cảo lén lút ngẩng đầu lên.
Có lẽ vì cô chủ nhà đã về, bất an trong lòng cô từ từ được xoa dịu.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phục Lam làm việc tại nhà, nhìn cô ấy mặc bộ quần áo ở nhà màu xám tro thế này, cô chợt có cảm giác ấm áp khó tả.
Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vì tần suất cô nhìn trộm quá thường xuyên, Phục Lam muốn không phát hiện cũng khó.
Cuối cùng thì ánh mắt hai người cũng giao nhau, Hà Trí Mỹ sợ đến mức suýt đánh rơi chiếc đũa.
Phục Lam không thể hiểu được tại sao cô ấy lại đột nhiên hoảng hốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-khong-don-gian/271707/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.