Buổi tối đặc biệt lạnh, giữa bầu trời tối đen còn có những bông tuyết bay lất phất, rơi trên mặt tựa như lông vũ, khi tan ra lại tạo thành một vệt nước ướt lạnh. Người đi bộ qua lại trên đường, chóp mũi đỏ bừng không ngừng toả ra khói trắng, bước chân từ từ tăng nhanh. Không thể cứng rắn đối chọi với mẹ, Phục Lam chỉ có thể đem công việc về nhà. Mở cửa, phủi rơi những bông tuyết bám trên vai áo mình, cô chợt phát hiện Hà Trí Mỹ vẫn còn đứng trong phòng bếp đang mở. Còn chưa kịp hỏi thì đã nghe mẹ mình lên tiếng trước. "Xem như con còn biết đường về, thay quần áo trước đi rồi ngồi xuống đây, sủi cảo sắp xong rồi." "Dạ." Chốc lát sau, Phục Lam đi ra với bộ quần áo ở nhà, trong tay ôm theo laptop, tiếp tục công việc vẫn chưa hoàn thành. Nghe tiếng gõ bàn phím tanh tách, Hà Trí Mỹ đang làm sủi cảo lén lút ngẩng đầu lên. Có lẽ vì cô chủ nhà đã về, bất an trong lòng cô từ từ được xoa dịu. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phục Lam làm việc tại nhà, nhìn cô ấy mặc bộ quần áo ở nhà màu xám tro thế này, cô chợt có cảm giác ấm áp khó tả. Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vì tần suất cô nhìn trộm quá thường xuyên, Phục Lam muốn không phát hiện cũng khó. Cuối cùng thì ánh mắt hai người cũng giao nhau, Hà Trí Mỹ sợ đến mức suýt đánh rơi chiếc đũa. Phục Lam không thể hiểu được tại sao cô ấy lại đột nhiên hoảng hốt như vậy, tiếp tục nhìn chăm chú, ngón tay không khỏi dừng lại động tác gõ. Mặc dù cô luôn miệng gọi người ta là thím hai, nhưng thật ra người phụ nữ này dường như mới ngoài ba mươi, nếu bàn về tuổi tác, cô gọi một tiếng chị cũng không quá đáng. Mái tóc đuôi ngựa buộc thấp đơn giản, sợi tóc hơi vàng, khi cúi đầu, tóc mai rơi ra khỏi hai bên tai, phất phơ trong không khí. Cô ấy không xinh lắm, nhưng tay nghề gói sủi cảo rất thành thạo và có phần giống mẹ cô, tạp dề đeo ngang eo, khi nói chuyện luôn không dám nhìn người. Nhất là khi đối mặt với mình, luôn là bộ dạng nhút nhát rụt rè. Đứng bên cạnh lò vi sóng, hơi nước bốc lên phất qua gương mặt Hà Trí Mỹ. Bên cạnh cô chưa từng có người phụ nữ nào thấm đượm mùi khói bếp như vậy, có lẽ đây chính là hình tượng vợ hiền dâu thảo, Phục Lam nghĩ thầm. "Chuẩn bị hấp bánh nào." Mẹ cô kêu lên một tiếng, Hà Trí Mỹ cũng không nhàn rỗi, cầm lấy hai củ tỏi, từ từ bóc vỏ. Một bóng đen đột ngột áp sát, tiện tay cầm một củ tỏi trong tay Hà Trí Mỹ, vụng về tách ra. "Cảm ơn." Phục Lam thấp giọng nói. Hà Trí Mỹ nghiêng đầu, trong đôi mắt bị hơi nước phủ lên một lớp thuỷ quang nhàn nhạt, tiếp đến là gượng cười xấu hổ. "Cảm ơn cái gì, tôi còn phải cảm ơn bác gái và Chủ biên cho phép tôi ở lại ăn cơm." Ánh đèn toả ra một vầng sáng trên đỉnh đầu người phụ nữ, Phục Lam nhìn cô ấy, cất tiếng hỏi như làn gió mát: "Nên gọi chị thế nào?" Lúc này Hà Trí Mỹ mới ý thức được mình quét dọn vệ sinh cho cô ấy đã hai tháng nhưng vẫn chưa chính thức giới thiệu. "Tôi... tôi tên là Hà Trí Mỹ, ngài gọi tôi Trí Mỹ là được." Theo lý thuyết gọi như vậy là không đúng, mình lớn hơn cô ấy, gọi một tiếng chị cũng không quá đáng, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Phục Lam, cô nào dám nói như vậy. "Trí Mỹ." Phục Lam nhẹ giọng thì thầm, đột nhiên nhìn sang, "Rất hợp với chị." Có những cái tên như vậy, không thể nói rõ là tốt ở điểm nào, nhưng thật sự rất phù hợp*. (*Tên Trí Mỹ có chữ Trí trong trí tuệ, thông minh, chữ Mỹ trong xinh đẹp, tốt đẹp.) Hà Trí Mỹ không biết câu này có thể xem như khen ngợi hay không, nhưng cô vẫn thầm vui sướng trong lòng. Cô sinh ra ở một thị trấn nhỏ, bỏ học cấp 3 vì yêu sớm, trong đời cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được người như Phục Lam, bởi đơn giản đó là điều nằm ngoài tầm với của cô. Cô nhìn Phục Lam, sau đó xấu hổ cúi đầu, cong môi mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy." Sau khi lột tỏi xong, bà Đỗ Nguyệt Anh tự tay pha nước chấm, cuối cùng thì những chiếc sủi cảo nóng hổi đã ra khỏi nồi. "Nào, tới nếm thử đi." Đỗ Nguyệt Anh gắp những chiếc sủi cảo còn đọng hơi nước như những giọt sương mai, cho vào bát hai người, mặt đầy chờ mong. Phục Lam đã quen với cách đút ăn này của mẹ mình, thuận tay gắp lên cho vào miệng. Còn Hà Trí Mỹ vẫn chần chờ sợ sệt, sau đó chầm chậm cắn một miếng nhỏ. "Ngon quá, nhân thịt bò nấm hương của bác gái thật tuyệt." Lần đầu tiên Phục Lam nghe thấy Hà Trí Mỹ nói to như vậy, bởi mỗi khi cô ấy nói chuyện cùng cô, âm thanh chẳng khác tiếng muỗi vo ve là bao. Xem ra đối với cô ấy, cô còn không bằng bà Đỗ. Nhưng mà... Phục Lam thưởng thức hương vị trong miệng, nhân này không giống thịt bò nấm hương cho lắm. "Ôi chao, nghe thật mát lòng mát dạ." Ý cười tràn trề trên khuôn mặt Đỗ Nguyệt Anh, bà quay sang nhìn đứa con gái rất giống "người câm" của mình. Cũng không trông mong cô ấy có thể nói câu nào dễ nghe, nhưng nhìn vẻ mặt đang dại ra thế kia, bà không nhịn được hỏi: "Thế nào?" Phục Lam nhai nuốt xong mới hờ hững đáp lại một câu: "Thịt heo cần tây." "Đấy là của Trí Mỹ làm, mùi vị thế nào?" Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của hai người phụ nữ, Phục Lam bất ngờ không đáp lại bằng một tiếng "ừm" như thường lệ mà gật đầu một cái, trả lời vào trọng tâm bằng một câu vô thưởng vô phạt: "Cũng không tệ lắm." "Vậy mẹ cũng phải nếm thử mới được." Vừa cho vào miệng sủi cảo nóng hôi hổi đã nghe bà Đỗ khoa trương thốt ra một tiếng "ưm" thật dài, sau đó lập tức quay đầu khen ngợi Hà Trí Mỹ. "Người ta nói người phương Bắc làm sủi cảo rất ngon, hôm nay xem như tôi được chứng kiến tận mắt rồi, đúng là danh bất hư truyền." Da mặt Hà Trí Mỹ vốn đã mỏng, đâu thể nào chịu được những lời tán dương tới tấp này, chỉ chốc lát sau sắc mặt đã đỏ bừng như bị nhuộm, xấu hổ cúi đầu. Phục Lam bất ngờ phát hiện người nọ đỏ mặt tía tai nên cũng không nói tiếp nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]