Chất lỏng mát lạnh tràn qua cổ họng rồi thấm vào ngũ tạng, Hà Trí Mỹ từ từ quay đầu lại, mượn ánh đèn quan sát Phục Lam, trong mắt vẫn là vẻ sợ sệt.
Cô ấy thật sự rất đẹp, có lẽ vì quá gầy nên ngũ quan vô cùng sắc nét, vừa có chiều sâu vừa mang theo nét quyến rũ Tây phương.
Gương mặt nho nhỏ không giấu được sự uy nghiêm, trong đồng tử tĩnh lặng như nước luôn toả ra sự lạnh lùng, không chút độ ấm.
Ánh đèn lại càng kéo dài thêm chiều cao hơn một mét bảy của cô ấy, chiếc áo khoác vắt trên cánh tay, làn gió phớt nhẹ qua mái tóc xoăn của cô ấy, thoạt nhìn vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp.
Đặc biệt là khí chất tự nhiên của cô ấy, rất giống người mẫu trong quảng cáo, khiến Hà Trí Mỹ không khỏi cảm thấy tự ti, lại vô cùng cảm kích.
Một người thuộc tầng lớp hoàn toàn khác với cô, lại có thể chú ý đến cô bên vệ đường.
"Cảm... cảm ơn." Hà Trí Mỹ lắp bắp nói, đứng trước mặt Phục Lam, cô không còn chút tự tin nào.
Đứng ở đầu ngọn gió, Phục Lam đưa đến trước mặt cô ấy món bánh ngọt mình đem theo.
"Cái này... đây là?"
Hà Trí Mỹ nhìn bánh pizza và bánh ngọt trong chiếc túi trong suốt với vẻ khó hiểu, hai tay càng thêm luống cuống không biết đặt đâu cho phải.
Phục Lam không nói lời nào, nhét túi vào tay người kia rồi lại nhìn đồng hồ.
"Tôi không thể dừng xe ở đây, tôi đi trước."
Dứt lời, cô lập tức bước đi, chỉ để lại cho Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-khong-don-gian/271703/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.