Mua xong vịt quay, Phục Lam về đến nhà đã là bảy giờ, thấy một bàn thức ăn muôn màu muôn vẻ và bà Đỗ Nguyệt Anh đang tươi cười rạng rỡ, cô chuyển mắt qua phía cha mình đang ngồi đọc báo.
"Ba, con về rồi." Sau đó cô lễ phép cúi đầu chào Kiều Học Lương bên cạnh, "Cháu chào bác Kiều."
Kiều Bác Tân đang phụ giúp trong phòng bếp, vừa nghe thấy tiếng liền tức tốc chạy ra, giọng mừng rỡ, "Phục Lam, cậu về rồi."
Mặc cho anh ta kích động thế nào thì đáp lại anh ta vẫn luôn là một từ "ừm" nhạt nhẽo.
"Ôi chao, cục cưng."
Mẹ cô cũng bước ra ngoài với món cá sốt chua ngọt trên tay, cùng một tiếng gọi thân thiết, bà trực tiếp kéo đi ánh mắt của Phục Lam.
"Mẹ."
Phục Lam nhận lấy món cá sốt chua ngọt đang nóng hầm hập, để mặc mẹ mình hôn lên má một cái, sau đó bước về phía bàn ăn.
Tính tình cha cô Phục Tích Chi cũng khá lạnh nhạt, tuy rằng không lạnh lùng như Phục Lam nhưng không thể xem là thân thiện.
Vì vậy khi mọi người đang trò chuyện ồn ào thì ông ấy cũng chỉ bình thản đọc cho xong tờ báo, sau đó quan tâm hỏi một câu: "Chắc là món cuối cùng rồi, có thể ăn cơm được chưa?"
"Chờ một chút, còn một món canh nữa, bây giờ em đi lấy ngay đây."
Dứt lời, mẹ cô lại xoay người vào phòng bếp.
Người không biết khi nhìn thấy không khí trang trọng trong nhà này, có lẽ sẽ tưởng rằng Phục Lam đã xa nhà rất lâu rồi.
Nhưng thực tế là dù Phục Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-khong-don-gian/271702/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.