Hôm đó, khi Liêu Ngữ Tịch quay trở về nhà, cô đã không kiềm được lòng mà vội đọc những dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy lúc còn ở trên xe, Diệp khuynh Xuyên cũng không mấy để ý đến cô vì nhiệm vụ của anh hôm nay cũng đã xong, anh mãi mê chăm chú dán mắt vào màn hình điện thoại để giải quyết công việc, vì ngày hôm nay anh đã dành một phần thời gian của mình cho Liêu Ngữ Tịch rồi. 
Lúc này Liêu Ngữ Tịch chăm chăm nhìn tờ giấy vụn bị xé nát nay đã được ghép lại thành một tờ giấy hoàn chỉnh. 
[Ngữ Tịch, có lẽ lúc mà con đọc những dòng chữ này, thì có lẽ ba đã không còn ở trên đời này nữa rồi, ba biết có lẽ là do nguyên nhân nào đó hoặc là đã bị ai đó hãm hại có đúng không? ba điếc là bản thân ba không thể đứng ra để bảo vệ cho con, Ngữ Tịch của ba chịu khổ rồi, ba cũng muốn nói luôn rằng tài sản và nhà tất cả ba sẽ để lại cho con, ba nợ con một tình yêu thương nợ con rất nhiều thứ nên số tài sản này ba muốn bù đắp cho con, riêng dì và em con ba cảm thấy cũng không quá thiệt thòi nên ba chỉ để lại một phần cho hai người họ thôi, Ngữ Tịch... ba xin lỗi không thể đợi đến lúc con về, cảm ơn con ba yêu con nhiều lắm.] 
Đọc đến đây nước mắt của cô cứ thế mà tuôn trào, cô cắn chặt hàm răng để không bị lộ tiếng nấc nghẹn ngào, đến cuối đời của ông thì ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-cuong-ep/2570044/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.