Liêu Ngữ Tịch ngày hôm đó ngồi trước bàn làm việc ghi ghi chép chép gì đó vào trong quyển sổ của mình, cánh cửa đột ngột bật mở khiến cô có chút giật mình, nhưng khi quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Vân ôm chiếc gối ôm của mình dụi mắt nhẹ nhàng đi tới chỗ của cô mè nheo nói. 
“Chị... em gặp ác mộng.” 
Đôi mắt tròn xoe có chút đỏ lên như mới vừa khóc xong, Liêu Ngữ Tịch liền cất quyển sách đi lo lắng bế cậu lên đùi của mình dịu dàng trấn an. 
“Bình tĩnh, nói chị nghe em mơ thấy gì?” 
“Em thấy ba ba bị tên lạ mặt giết chết trên người của ba ba rất nhiều rất nhiều máu, chị... Diệp Vân rất sợ.” 
Giọng nói của cậu nghẹn ngào dường như không kiềm chế được mà khóc lớn dụi đầu vào trong lòng của cô, mặc dù Diệp Khuynh Xuyên rất ít khi bên cạnh chơi với cậu nhưng ít ra anh cũng chính là người thân duy nhất của Diệp Vân và yêu thương cậu một cách thầm lặng, bản thân cậu cũng không biết được mình là con của người khác vẫn khăng khăng khẳng định rằng mình chính là con ruột của anh và anh cũng không có ý định nói cho cậu nghe về chuyện ba mẹ thật sự của cậu. 
“Tên đó trời đánh còn không chết làm sao có thể dễ dàng chết được chứ?” 
Đó là câu mà Liêu Ngữ Tịch muốn nói nhưng thật ra đang an ủi một đứa trẻ vả lại Diệp Khuynh Xuyên lại là tín ngưỡng trong lòng của cậu nên cô không thể nói như vậy trước mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-quan-he-cuong-ep/2570043/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.