Chương trước
Chương sau
Đến khách sạn, Liêu Ngữ Tịch đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Diệp Vân chạy đến, cậu nhìn thấy cô mừng rỡ vô cùng, vì cậu lo sợ rằng cô sẽ rời đi và sẽ bỏ cậu.

“Mẹ...”

Tiếng gọi đầu tiên khi họ gặp lại nhau sau một ngày là tiếng gọi mẹ thân thương của Diệp Vân, cô còn ngạc nhiên vì cách gọi này của cậu, cậu rõ ràng không muốn gọi mẹ nhưng bây giờ đã thay đổi nhanh chóng như vậy, Diệp Khuynh Xuyên đi phía sau cũng kinh ngạc.

“Mẹ ơi, mẹ đừng có bỏ Diệp Vân nữa đấy!”

Cậu mếu máo lao vào ôm chầm lấy cô òa khóc nức nở, Liêu Ngữ Tịch cảm thấy rất khó xử, một đứa trẻ đáng yêu như vậy sao cô có thể đành lòng mà bỏ đi được chứ, cô nhẹ nhàng bế cậu lên rồi hôn khẽ lên má của cậu, mùi thơm sữa dịu nhẹ làm cho cô có cảm giác mình thực sự là mẹ của cậu, giống như có một sợi dây liên kết nào đó gắn kết tình mẹ con của họ vậy.

“Sao em lại gọi chị là mẹ rồi? Chị không phải mẹ của em đâu.”

“Mẹ gả cho ba rồi nên phải gọi là mẹ, với lại ông bảo con phải đổi cách xưng hô, con muốn giữ mẹ bên cạnh không muốn mẹ đi.”



“Được rồi, Diệp Vân muốn gọi sao cũng được nhưng mẹ sẽ không đi được chứ? Mẹ sẽ luôn bên cạnh Diệp Vân chịu không?”

Diệp Vân gật đầu lia lịa, cậu ngã đầu vào lòng của cô bám lấy không buông, cô quay sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên, vẻ mặt của anh không mấy quan tâm nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên sự vui vẻ vì Diệp Vân có thể chấp nhận gọi cô là mẹ, như vậy mối quan hệ của họ sẽ trở nên gắn kết hơn trước rồi.

“Hai đứa đến rồi thì mau đi lên phòng nghỉ ngơi, Diệp Vân sang đây với ông để ba mẹ nghỉ ngơi chút nào!”

Diệp Vân nhất quyết không buông Liêu Ngữ Tịch ra.

“Không, con không muốn đi đâu hết, con muốn ở với mẹ.”

Cô quay sang nói với Diệp lão gia.

“Được rồi, vậy ba về nghỉ ngơi đi con đưa Diệp Vân ra ngoài một chút sẽ về ngay.”

Nhưng ngay lập tức Diệp Khuynh Xuyên liền phản bác.

“Em định đi một mình à?”

“Anh muốn đi theo thì đi.”

Cô định khó chịu với anh thì chợt nhận ra Diệp lão gia vẫn còn ở đây nên nhỏ giọng lại, Diệp Khuynh Xuyên có hơi nhức đầu vì phải di chuyển nhiều lần, trong khi cả chuyến bay anh không ngủ được nên người có hơi nặng trĩu, có cô là khỏe vì cả chặng đường ngủ suốt nên làm gì mà biết mệt mỏi, anh lại không an tâm để cô và Diệp Vân ra ngoài nếu để xảy ra chuyện anh sợ không thể xuất hiện kịp lúc mà giúp đỡ.



“Ở nhà đi, chiều anh đưa mọi người cùng đi, em cũng còn mệt mà.”

Anh cố dùng giọng nhẹ nhàng kéo tay của cô lại, Diệp lão gia thấy cũng đúng, ông cũng không an tâm khi để hai mẹ con cô ra ngoài như vậy.

“Khuynh Xuyên nói đúng đấy, hai đứa ở nhà đi!”

Diệp Vân cứ níu lấy vạt áo của cô mè nheo, Liêu Ngữ Tịch thì nghĩ hai người họ nghĩ nhiều dù gì cũng chỉ đi ra ngoài vòng vòng siêu thị gần đấy ngắm cảnh thôi chứ đâu đi xa mà sao họ lại lo lắng như thế?

“Con có đem theo máy ảnh, mẹ... con muốn chụp ảnh.”

Diệp Vân được cô thả xuống liền đi tới vali lấy ra chiếc máy ảnh của cô để quên ở nhà, Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy chiếc máy ảnh thì vui mừng như lân gặp pháo, vì món bảo vật luôn gắn liền với cô chỉ có chiếc máy ảnh này thôi, đi du lịch mà không mang theo quả là sự sai sót nặng nề.

“Vậy chúng ta đợi mọi người đi luôn nhé Diệp Vân.”

“Vâng... cũng được ạ.”

Có lẽ Diệp Khuynh Xuyên đã rã rời sức lực, anh liền lên giường và ngã xuống đấy để ngủ, nhắm nghiền đôi mắt lại các cơ đều được thả lỏng, nhìn sắc mặt của anh cũng đủ biết, Liêu Ngữ Tịch đi tới bên giường quan sát anh, đây là lúc anh yếu nhất nếu như không có Diệp lão gia hay Diệp Vân, có lẽ chính là thời cơ mà cô ra tay, nhưng sao bây giờ cô lại nhát tay như vậy không phải vì hai người kia, ngay từ đầu trong ý nghĩ của cô nếu gặp lại anh nhất định sẽ tiễn anh xuống địa ngục, nhưng liệu cái chết có lẽ quá nhân nhượng với anh không? so với những gì cô đã chịu đựng thì cái chết dành cho anh quá là dễ dàng rồi, cô muốn anh phải chịu đựng những gì mà mình từng trải qua.

Ngay lúc này thì Liêu Ngữ Tịch nhận được tin nhắn của Tố Hảo, cô cập nhật tình hình hiện tại ở Liêu gia.

[Tiểu thư, dạo này Triệu Chí Nhan cũng thường hay đến Liêu gia, hắn ta từ lúc nào mà phất lên bây giờ danh tiếng cũng lớn ở các sòng bạc lắm, chị hay tin đó chưa?]

Cô mỉm cười và thấy vô cùng bất ngờ, đúng là chỉ có trời cho nhưng ông trời có mắt lắm sớm muộn gì thì cũng bị lấy lại mà thôi.

[Còn mẹ con Liêu Tuệ Hân thì sao?]

[Vẫn chưa có động tĩnh gì, vả lại mẹ con bà ta bàn tính rất kĩ em không nghe được gì từ họ cả,nhưng chị à cũng sắp đến ngày giỗ của lão gia chị có về cũng hết sức cẩn thận nhé em lo mẹ con họ sẽ gây chuyện.]

Cô nhíu mày rồi đặt điện thoại xuống, mới đó mà sắp đến ngày giỗ của ông Liêu, bất giác trong lòng của cô quặn thắt, dù đi chơi nhưng tâm trạng của cô chẳng có gì là vui hay thoải mái, vẫn nghĩ đến chuyện trả thù, chỉ cần ngày nào chưa giải quyết xong nội bộ trong nhà thì ngày đó cô sẽ không thể yên lòng được.

[Được, em cũng vậy đừng để phát hiện, nếu không chị sẽ khó mà cứu được em lúc này, Tố Hảo chỉ cần gặp nguy phải báo chị liền dù chỉ là một dấu hiệu gì cũng được.]

Tố Hảo vẫn còn ở trong căn nhà đó, cũng là điều khiến cô lo ngại, mẹ con nhà đó sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn gì để giải quyết Tố Hảo, lần trước cô giả vờ gây hiềm khích với Tố Hảo cũng là vì muốn cho bà ta thấy rằng cô và Tố Hảo không hề thân thiết như lúc trước nữa, nhưng cô vẫn còn rất lo lắng không hiểu sao nổi lo đó cứ bám theo mãi không dứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.