Cả bốn người bắt đầu xuất phát từ khách sạn để đến công viên Disneyland, nơi này Diệp Vân đã từng đi một lần nhưng đi từ lúc còn rất nhỏ, lúc đó cậu vẫn chưa nhận thức được và cũng chẳng có chút kỷ niệm nào cả, nhờ có những tấm ảnh chụp nên cậu mới biết được mình đã từng được đến đây, lần đó cậu vẫn đi cùng với ông Diệp và đám vệ sĩ, chưa lần nào cậu được đi cùng ba ra ngoài cả.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu nắm tay Liêu Ngữ Tịch đi phía xa anh cũng thấy vui lòng, hai người đột nhiên đi chậm lại, Diệp Vân đưa tay ra để Diệp Khuynh Xuyên nắm lấy tay của mình.
“Ba ơi nắm tay con đi!”
Anh lúc nào cũng lo lắng cho cậu bởi thân phận của mình, anh không muốn xuất hiện cùng với cậu như vậy sẽ bị tai mắt bọn kia mà bắt gặp nhất định sẽ không để yên cho Diệp Vân sống đến tận bây giờ, anh lúc nào cũng kĩ lưỡng vì bản thân bên ngoài có không ít kẻ thù, anh không muốn bọn chúng biết được điểm yếu của mình.
Đôi bàn tay của anh run run nhẹ nhìn vẻ mặt như đang mong đợi của Diệp Vân anh thật sự không thể làm lơ được, đôi bàn tay thô ráp to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệp Vân, sự mềm mại của làn da cậu khiến anh thấy dễ chịu, đã lâu rồi hai người họ không gần gũi đến như vậy, kể cả khi trong nhà anh cũng ít thể hiện hành động thương yêu, anh luôn có một nỗi lo sợ là cậu sẽ yêu thương mình đến lúc nào đó Diệp Khuynh Xuyên không thể bên cạnh cậu nữa, như vậy cậu sẽ quen hơn và không đặt quá nhiều tình yêu thương vào anh.
“Ba đứa quay lại đây nào!”
Ông Diệp đi theo phía sau cầm máy ảnh đưa lên đợi giây phút ba người quay lại liền chụp một tấm ảnh, hoàng hôn phía sau cũng vừa buông xuống khung cảnh rất đỗi hạnh phúc và ấm cúng, nụ cười trên môi của Diệp Vân rạng rỡ và hạnh phúc vô cùng, tấm ảnh này Diệp Vân muốn lưu trữ mãi trong tim của mình và cậu sẽ không bao giờ quên được.
Những nhân vật hoạt hình tưởng chừng chỉ có trên phim ảnh, bây giờ họ thực sự đứng ở ngoài đời diễu hành vẫy tay chào mọi người, Liêu Ngữ Tịch được một phen mở mang tầm mắt lấy máy ảnh ra chụp liên tục, cô bị choáng với những gì xuất hiện trước mắt mình, cả Diệp Vân cũng rất hào hứng, Diệp Khuynh Xuyên sợ cậu không nhìn thấy nên đã cõng cậu trên vai của mình để cậu có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh.
Họ tham gia các trò chơi nhưng vẫn đảm bảo tính an toàn cho Diệp Vân và Diệp lão gia, nhưng Diệp Khuynh Xuyên có vẻ không phấn chấn lắm, Diệp Vân ngồi trên xe ngựa cùng với Liêu Ngữ Tịch vô cùng thích thú, anh cầm trên tay chiếc máy ảnh của cô nhẹ nhàng đưa lên lưu giữ lại khoảnh khắc đó, nụ cười tươi trên môi của cả hai người khiến anh cũng vui lây.
....
“Diệp Vân con lại đây với ông, để ông chụp riêng cho ba mẹ của con một tấm nhé.”
Nghe đến đây Liêu Ngữ Tịch liền sượng cả người, nhưng chỉ là chụp ảnh thôi nên chắc chẳng cần phải quá tình tứ đâu, anh và cô đứng sát lại gần nhau, anh thì cho tay vào túi quần còn cô thì chắp hai tay phía trước không ai có ý chạm vào ai, nhìn sự gượng gạo ấy ông Diệp liền khó chịu nói.
“Nè hai đứa chụp ảnh thẻ hay gì, mặt mày đơ ra thế, ít ra cũng ôm một cái chứ có gì phải ngại mau tạo kiểu nào!”
Diệp Khuynh Xuyên liền nói nhỏ vào tai cô.
“Ráng mà tạo kiểu đi đừng có đờ ra như khúc củi như vậy.”
“Tôi biết rồi.”
Anh dang tay của mình vòng qua vai của cô rồi nhẹ kéo cô vào lòng, Liêu Ngữ Tịch đưa tay ôm lấy hông của anh rồi mỉm cười, dù đã thân mật như vậy nhưng ông Diệp vẫn chưa thấy hài lòng.
“Đổi kiểu nào!”
Liêu Ngữ Tịch nhẹ ngã đầu vào lòng của anh cố bày ra nụ cười vui vẻ nhất.
“Rồi cuối cùng là trao nhau một nụ hôn nào!”
Cra hai cùng đồng thanh.
“Hả? Như vậy không được đâu ba à.”
“Sao lại không được? Hai đứa cũng vợ chồng mà chỉ là thể hiện xíu tình cảm, ba không ngại hai đứa cần gì phải ngại, nào bắt đầu luôn đi!”
Ông đưa máy ảnh lên, Liêu Ngữ Tịch mặt nhăn mày nhó, Diệp Khuynh Xuyên đưa tay kéo cô lại gần cố cúi người xuống để hôn cô nhưng mỗi lần anh hướng tới thì cô lại ngã về phía sau không muốn anh chạm vào.
“Cô làm gì vậy? nhanh còn đi.”
“Tôi... chưa sẵn sàng.”
Cô quay mặt sang hướng khác, Diệp Vân chống hông nhíu mày vì thấy hai người cứ đứng đó chẳng làm nên việc gì cả nên cậu chạy tới đẩy Liêu Ngữ Tịch từ phía sau, ngay lập tức cô bổ nhào vào người của Diệp Khuynh Xuyên cũng là lúc môi chạm môi, rất nhanh chóng Diệp lão gia đã ghi lại khoảnh khắc đó, có chút không tự nhiên.
Diệp Khuynh Xuyên nhắm nghiền đôi mắt của mình lại giữ lấy eo của cô không buông, lúc này phía sau những ánh đèn cũng lóe sáng lên, nhạc nước cũng bắt đầu hoạt động tạo nên khung cảnh vô cùng lãng mạn, Diệp Vân ý thức được nên đưa tay che mắt mình lại có chút ngại ngùng.
“Tốt lắm tốt lắm!”
Diệp lão gia nhìn lại tấm ảnh đó mặt hớn hở, còn Liêu Ngữ Tịch xụ mặt xuống như không còn chút năng lượng gì, cô quay mặt đi đưa tay lau miệng của mình rất nhiều lần với vẻ mặt ghét bỏ.
“Đừng có đứng đó nữa đi thôi!”
Anh đưa tay kéo Liêu Ngữ Tịch đi, cả người của cô nặng nề nhớ lại nụ hôn vừa rồi, đôi bàn tay của anh cũng có chút nhẹ nhàng nâng niu giữ lấy cô, hành động giống như một cặp đôi thật khiến cô còn tưởng là họ đang yêu đương với nhau nữa chứ, dù chỉ là chạm môi nhẹ nhưng tim của cô đập loạn cả lên vì sợ lẫn hồi hộp.
“Chỉ là da chạm da thôi có gì mà phải thái độ như vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]