Chương trước
Chương sau
1.

Bức tường ngoài cửa đột nhiên xuất hiện ký hiệu hình tam giác.

Tôi hoảng sợ, vội vàng gạch bỏ.

Ngày hôm sau, ký hiệu đó lại xuất hiện, vẫn là cái hình tam giác xiêu vẹo ấy.

Tôi: “...”

Ký hiệu này trước đây tôi cũng đã từng nghe tới rồi, có nghĩa là căn hộ này chỉ có một người phụ nữ đang sống một mình.

Tôi sống ở trên tầng cao nhất của tòa nhà. Ngay lập tức, tôi nhìn vào cửa của nhà đối diện và hai căn ở tầng dưới, đều không có ký hiệu nào cả...

Mặc dù chẳng hề muốn chứng thực suy đoán của mình, nhưng để an toàn, tôi vẫn đi tìm quản lý tòa nhà.

Sau khi nghe tôi báo cáo lại tình hình, quản lý toà nhà đã cung cấp băng ghi hình từ camera cho tôi, cũng không phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào.

“Biết đâu là trò đùa ác ý của đứa nhóc nhà nào đó thôi, đừng lo lắng quá.” Quản lý tòa nhà an ủi tôi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy…

Tôi mua một chiếc camera giám sát và lắp ngay trước cửa nhà.

Một khi có người đứng ở đó, điện thoại sẽ gửi thông báo đến cho tôi.

Tối nay ngoài cửa nhà tôi có tiếng gõ.

Tôi vội vàng kiểm tra camera, là người hàng xóm nhà bên cạnh.

Một phen hú vía.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa cho ông ta.

“Có chuyện gì sao?”

Ông ta chỉ vào camera trước cửa nhà tôi với vẻ khó chịu.

“Camera nhà cô chĩa vào cửa nhà tôi, tôi ra vào lúc nào cô đều có thể nhìn thấy, như vậy mà coi cho được à?”

Tôi vậy mà không hề lường đến điều này…

Vấn đề là một người đàn ông trung niên dầu mỡ như ông ta, sao lại đáng để tôi phải làm thế chứ?

“Tôi làm vậy là để đảm bảo an toàn cho bản thân thôi, tuyệt đối sẽ không theo dõi sinh hoạt của anh đâu.”

Tôi cố gắng giải thích nhưng ông ta chẳng hề nghe lọt.

“Ngày mai phải tháo nó xuống, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“...”

Sau khi ông ta về, tôi do dự lên mạng tìm kiếm.

Đúng là bất hợp pháp thật này...

Thôi bỏ đi.

Tôi tháo camera xuống và lắp ở lối vào, đối diện trực tiếp với cửa, như vậy nếu có ai mở cửa cũng có thể thấy được.

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định đặt một đôi dép nam ở cửa.

Mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.

……

Ngày hôm sau, ký hiệu trên cửa đã được thay đổi, có thêm một vòng tròn.

Vòng tròn và hình tam giác có nghĩa là một nam một nữ.

Có lẽ chúng đã bị đôi dép đánh lừa rồi. Ký hiệu mới được thêm vào này làm tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vì công việc quá bận rộn, tôi đã thuê một người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa mỗi tuần một lần.

Dì Chu đã giúp tôi dọn dẹp gần hai năm rồi, tôi rất tin tưởng dì ấy, vậy nên dì cũng có chìa khóa dự phòng vào nhà tôi.

Trước đây, dì ấy thường sẽ nhắn tin cho tôi trước khi đến và sau khi dọn xong, nhưng lần này lại chỉ có mỗi tin nhắn báo sẽ đến.

Tôi kiểm tra camera giám sát thì thấy dì ấy đã dọn dẹp xong và rời đi được một tiếng rồi.

Chắc là đã quên nói thôi nhỉ. Tôi cũng không quá coi trọng chuyện đó.

Khi tan làm về nhà, tôi bất giác nhìn vào bức tường ở cửa, vòng tròn vẫn còn đó.

Sau nhiều lần do dự, tôi đã chọn giữ lại ký hiệu này.

Suy cho cùng, có ký hiệu rằng trong nhà có đàn ông cũng không phải chuyện gì xấu mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.