1.
Bức tường ngoài cửa đột nhiên xuất hiện ký hiệu hình tam giác.
Tôi hoảng sợ, vội vàng gạch bỏ.
Ngày hôm sau, ký hiệu đó lại xuất hiện, vẫn là cái hình tam giác xiêu vẹo ấy.
Tôi: “...”
Ký hiệu này trước đây tôi cũng đã từng nghe tới rồi, có nghĩa là căn hộ này chỉ có một người phụ nữ đang sống một mình.
Tôi sống ở trên tầng cao nhất của tòa nhà. Ngay lập tức, tôi nhìn vào cửa của nhà đối diện và hai căn ở tầng dưới, đều không có ký hiệu nào cả...
Mặc dù chẳng hề muốn chứng thực suy đoán của mình, nhưng để an toàn, tôi vẫn đi tìm quản lý tòa nhà.
Sau khi nghe tôi báo cáo lại tình hình, quản lý toà nhà đã cung cấp băng ghi hình từ camera cho tôi, cũng không phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào.
“Biết đâu là trò đùa ác ý của đứa nhóc nhà nào đó thôi, đừng lo lắng quá.” Quản lý tòa nhà an ủi tôi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy…
Tôi mua một chiếc camera giám sát và lắp ngay trước cửa nhà.
Một khi có người đứng ở đó, điện thoại sẽ gửi thông báo đến cho tôi.
Tối nay ngoài cửa nhà tôi có tiếng gõ.
Tôi vội vàng kiểm tra camera, là người hàng xóm nhà bên cạnh.
Một phen hú vía.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa cho ông ta.
“Có chuyện gì sao?”
Ông ta chỉ vào camera trước cửa nhà tôi với vẻ khó chịu.
“Camera
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguy-khi-song-mot-minh/2753884/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.