2.
Trong hai, ba ngày tiếp theo, tôi cứ luôn cảm thấy trong nhà có mùi đồ ăn bị thối rữa.
Nhưng trong thùng rác chỉ toàn là rác khô, không biết cái mùi đấy đến từ đâu nữa.
Tôi gửi tin nhắn cho dì Chu, muốn nhờ dì ấy sắp xếp thời gian để qua đây dọn lại lần nữa.
Nhưng rất lâu sau đó vẫn không thấy hồi âm, gọi điện cũng báo tắt máy.
Một ngày nữa trôi qua, rốt cuộc không chịu nổi cái mùi hôi thối đấy nữa, tôi đến thẳng công ty dọn nhà thì mới hay tin dì Chu đã xin nghỉ việc rồi.
“Nghỉ việc? Tại sao chứ?”
Người môi giới: “Bà ấy chỉ nhắn tin nói ở quê có một số việc cần giải quyết nhưng cụ thể là việc gì thì tôi không biết.”
“...”
Tôi và dì Chu quen nhau cũng gần hai năm rồi, dì ấy vẫn luôn rất hăng hái, nói là muốn kiếm tiền giúp con trai cưới vợ.
Có lẽ ở nhà thật sự đã xảy ra chuyện gì lớn rồi…
Tôi nhờ người môi giới đề cử cho tôi một dì khác.
Vì chưa từng tiếp xúc với người ta nên tôi xin nghỉ phép nửa ngày ở nhà để trông dì ấy dọn dẹp.
Vừa mở cửa, dì Từ đã cau hết mày lại, một tay bịt mũi: “Người đẹp à, mùi trong nhà này cũng nồng quá rồi đó.”
Dù tôi cũng cảm thấy cái mùi đó khó ngửi thật nhưng cũng không đến mức phản ứng mạnh mẽ như dì ấy.
Sau hai tiếng đồ hồ dọn dẹp, vẫn không phát hiện trong nhà có thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguy-khi-song-mot-minh/2753882/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.