8.
Tôi ở đồn cảnh sát đợi bọn họ mang tin tức trở về.
“Chúng tôi đã tìm thấy mẹ của cô, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao...” Tim của tôi nhảy vọt lên tận cuống họng.
“Chỉ là bà ấy đang hôn mê rất nghiêm trọng, xe cấp cứu đã đến đưa bà ấy đi rồi.”
Tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe được tin này.
Ít ra, đó không phải là kết quả tồi tệ nhất mà tôi nghĩ đến…
Cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện.
Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, tôi lại cảm thấy thật nực cười vì hành động thở phào nhẹ nhõm khi nãy.
Khuôn mặt bà ấy đầy vết bầm tím, trên cánh tay bao phủ toàn những vết cắt nông và sâu.
Không ai biết bà ấy đã phải trải qua những gì…
Tay tôi run rẩy, ký tên lên tờ thông báo bệnh tình nguy kịch của bà ấy.
Nước mắt rơi xuống tờ giấy, tầm mắt tôi nhòe đi.
Mẹ tôi hôn mê suốt ba ngày.
Trong ba ngày ấy, tôi đã hai lần ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.
Tôi không dám đến bên giường để nhìn mẹ, người mẹ có chút mập mạp trước kia, hiện tại còn gầy hơn cả tôi.
Chỉ cần tôi nghĩ đến điều này liền có thể nghẹn ngào bật khóc.
Cảnh sát nói trước mắt mẹ tôi là điểm then chốt cuối cùng của vụ án.
Nhưng tôi không cần cái gì mà điểm then chốt hết, tôi chỉ muốn mẹ mình có thể tỉnh dậy thôi.
Mấy ngày nay tôi không ngừng gọi điện vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguy-khi-song-mot-minh/2753873/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.