"Tiểu gia hỏa cháu còn có linh thạch cho thúc sao?"
"Cháu không có linh thạch cho thúc, chỉ có cơ hội có thể giúp thúc kiếm được linh thạch thôi."
Trương Tu Viễn kháu khỉnh cười hì hì, trong mắt là vẻ giảo hoạt không hợp tuổi tác của cậu.
"Hả, nói nghe chút nào?"
Lục Huyền nhìn Trương Tu Viễn đang ôm chặt Thảo Khôi Lỗi, trong lòng cảm thấy hơi tò mò.
"Chẳng phải mấy ngày trước thúc giúp nhà cháu giải quyết vấn đề sâu bệnh sao? Ngay hôm nay cháu nghe Thái Bân nói nhà cậu ấy cũng xuất hiện quái trùng này. Thế là cháu lập tức bảo với cậu ấy là thúc vô cùng lợi hại. Cậu ấy vội vàng chạy về nhà nói cho cha mẹ biết, còn bảo cháu dẫn thúc đi giúp nhà họ. Phụ thân cậu ấy vì vấn đề này mà buồn muốn khóc, chỉ cần tiểu Lục thúc làm như lần trước là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch luôn."
"Thái Bân?"
Trong ký ức của hắn thì đó là một tiểu hài tử gầy như khỉ, bình thường hay chơi với Trương Tu Viễn, nhà họ cũng cách viện nhà mình có hai ba trăm mét.
Lục Huyền đã từng gặp phụ thân của cậu bé - Thái Hải - tán tu Luyện Khí tầng ba, chỉ là biết thôi chứ không qua lại gì.
"Có nên đi xem một chút không?"
Trong lòng hắn do dự, tự hỏi có nên đi kiếm khối linh thạch này không. Mạo hiểm? Chủ yếu là đối phó Hắc Nha Trùng, có thể dễ dàng giải quyết bằng cách dựa vào Canh Kim Kiếm Quyết mà mình ngày càng thành thạo, khả năng xảy ra xung đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173313/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.