Chờ sau khi các đường màu vàng trên linh chủng biến mất, mới có thể dùng tiếp kiếm khí đi uẩn dưỡng linh chủng Kiếm Thảo.
"Rốt cuộc trồng thành công, bắt đầu bước vào giai đoạn sinh trưởng. Cũng không biết nhị phẩm linh thực có thể mang đến đoàn ánh sáng ban thưởng gì..."
Lục Huyền thông qua linh thức, cảm nhận được biến hóa rất nhỏ từ linh chủng Kiếm Thảo, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn càng cảm thấy tầm quan trọng của việc nắm bắt trạng thái tức thời của linh thực.
"Có lẽ, hay là đi phường thị, hoặc là quầy hàng tán tu để tìm một ít linh chủng không biết tên?"
"Mặc dù linh chủng linh thực xuất hiện ở dã ngoại không nhiều, nhưng cũng không phải là không có."
"Linh thực tự nhiên sau khi thành thục có xác suất sản sinh hạt, cũng có thể cướp từ chỗ những tu sĩ hoặc yêu thú, càng không cần phải nói những cái bí cảnh kỳ dị kia, xuất hiện gì đó cũng không đáng ngạc nhiên."
"Hơn hết trong tay những tu sĩ đó có linh chủng không biết tên, đối với bọn họ mà nói thì không rõ chủng loại, không thể định giá giá trị, cũng không biết trồng thành công thế nào."
"Mà ta thì khác họ, ta biết điều kiện gieo trồng linh chủng. Chỉ cần có thể đáp ứng thì khả năng thành công rất cao, mặt khác ta có thể từ quang đoàn thu được ban thưởng."
Lục Huyền càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, chỉ là nghĩ tới mình chả còn dư mấy linh thạch thì lập tức tỉnh táo lại.
"Mua linh chủng không xác định cũng giống như đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173312/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.