"Được rồi được rồi, cháu còn ôm nữa thì đầu của tiểu đồng bọn cũng rớt xuống."
Lục Huyền nhìn khối cỏ xám sắp rụng trên đầu Thảo Khôi Lỗi, cười nói với Trương Tu Viễn đang vô cùng nhiệt tình.
Hai người cùng trở lại trong phòng. Trương Tu Viễn ngồi liệt trên cái ghế gỗ, ngơ ngác nhìn linh thực trong sân.
"Vẫn là ở chỗ tiểu Lục thúc thoải mái, không cần phải tu luyện công pháp, học tập tri thức các loại linh dược, linh quáng."
Lục Huyền buồn cười, phảng phất thấy được tiểu hài tử phát sầu vì học hành ở kiếp trước.
"Được rồi, phụ thân cháu đi ra ngoài lâu như vậy, có tin tức của huynh ấy sao?"
Hắn hỏi Trương Tu Viễn.
"Nào có nhanh như vậy, hành trình đi đường đều cần nửa tháng đó! Nhưng mà cha cháu lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giết thật nhiều thật nhiều yêu thú, mang về cho cháu thật nhiều thật nhiều bảo bối."
Ánh mắt Trương Tu Viễn đầy mong mỏi, ở trong lòng cậu bé thì hình bóng người cha luôn cao lớn lạ thường, như thể người có thể chắn mọi sóng gió.
Lục Huyền gật đầu, trò chuyện với tiểu hài tử vài câu, sau đó đến linh điền để kiểm tra sự phát triển của linh thực.
Trong linh điền, cho dù là thanh tiến độ hay là trạng thái tức thời, hoặc sự xuất hiện của chùm ánh sáng trắng sau khi thành thục, đều chỉ có một mình Lục Huyền nhìn được. Vì vậy hắn cũng không lo lắng Trương Tu Viễn có thể phát hiện ra linh điền khác thường.
"Tiểu Lục thúc, cháu thấy thúc rất bận rộn trong linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173309/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.