Trong sảnh Bách Thảo Đường vẫn là mùi thuốc quen thuộc.
Nhóm dược đồng lục tục xử lý tài liệu, mà lão giả gầy gò ung dung nằm ở trên ghế gỗ, trong tay lật xem sổ sách.
"Ái chà, Lục tiểu tử lại đến rồi, thu hoạch thế nào?"
"Ngài nói trước cho ta biết giá thị trường của Linh Huỳnh Thảo bây giờ như thế nào."
Lục Huyền nở một nụ cười bí hiểm.
"Bây giờ một số lượng lớn các tu sĩ Luyện Khí cấp thấp đã tiến vào vùng hoang dã, nhu cầu đan dược chữa thương đã giảm xuống không ít. Chỉ là dấu hiệu sâu bệnh gần đây ở khu bắc rất trầm trọng, không ít linh điền của Linh thực sư cấp thấp bị xâm hại, cho nên giá cả vẫn như trước, một gốc phổ thông giá ba linh thạch hai mươi toái linh, mỗi gốc phẩm chất tốt đẹp thêm ba mươi toái linh."
Lục Huyền nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, dọc đường đi tới đây, hắn chứng kiến căn cứ tán tu bình thường vốn náo nhiệt đều vắng lạnh không ít, khắp nơi vắng vẻ trống trải.
Còn về sâu bệnh, hắn cũng nghe qua, rất nhiều linh điền của tán tu Linh thực sư không có trận pháp phòng hộ, bị yêu trùng xâm nhập, tổn thất nặng nề.
"Ừm, lần này ta cầm Linh Huỳnh Thảo tới, Hà quản sự cứ căn cứ theo phẩm chất mà chia."
Lục Huyền đặt mười bốn gốc Linh Huỳnh Thảo trước mặt lão giả gầy gò.
"Còn về phần một bụi này, đó là một cái giá khác."
Cuối cùng hắn móc một gốc có phẩm chất khác với các loại Linh Huỳnh Thảo, còn vẫy nó trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-tu-tien-ta-lam-ruong/4173308/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.