Chưa từng có một khắc nào, cảm nhận được một cách chân thật như thế, cụm từ 'tứ cố vô thân' này còn có thể dùng trên người mình. Nhiếp Hoài Tang hít sâu một hơi, nỗ lực làm cho mình trông không kinh hãi như vậy, nói với Nhiếp Minh Quyết đã sắp sửa tới ngay trước mặt hắn: "Đại ca, chúng ta có chuyện nói cho đàng hoàng, đừng tức giận." Càng đừng động tới thanh đao được không.
Nhiếp Minh Quyết dáng vẻ dữ tợn nhìn Nhiếp Hoài Tang chăm chú, giống như muốn nhận thức lại tên đệ đệ mà y nuôi dạy từ nhỏ này, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên bình tĩnh, lãnh đạm, "Bây giờ thì lại muốn nói chuyện đàng hoàng, hồi nãy không phải vẫn không có gì để nói sao!"
Nhiếp Hoài Tang ngẩng đầu kéo ra một nụ cười với đại ca hắn, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng ngu ngốc giống như trước đây vậy, "Ta bây giờ cũng rất muốn 'không có gì để nói', nhưng đại ca ngươi 'có chuyện để nói' không phải sao?"
Nhiếp Minh Quyết nghe vậy, Bá Hạ trong tay càng bị siết chặt hơn, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi còn biết ta 'có chuyện'! Nhiếp Hoài Tang, ngươi thật là giỏi mà, từ nhỏ ta dạy ngươi như vậy hả? Tuỳ ý coi người khác như quân cờ để đùa nghịch, mỗi bước đi là âm mưu, mỗi thời điểm là tính kế, ngươi để ta ở đâu? Để liệt tổ liệt tông, gia huấn bao đời nay của Nhiếp gia ta ở chỗ nào?! Ngươi......!"
Nhìn thấy lưỡi đao Bá Hạ ở phía trước thế mà bị một bàn tay giữ lấy, Nhiếp Minh Quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551413/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.