[Lam Vong Cơ cúi đầu, xoay người đi ngay. Nguỵ Vô Tiện thấy chọc ghẹo y không được, cũng không ngạc nhiên, chậc một tiếng, lăn xuống khỏi ghế mỹ nhân, ngửa đầu uống một ngụm rượu. Ai ngờ, sau một lát, một loạt tiếng bước chân không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng truyền đến. Lam Vong Cơ vững bước đi lên lầu, vén rèm bước vào, rèm hạt châu kêu leng keng, lanh canh giòn giã giống như có nhịp điệu.
Y đem một đống hoa mới vừa rồi ném lên người y đặt hết lên chiếc bàn nhỏ, nói: "Hoa của ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đến trên mặt bàn nhỏ, nói: "Đừng khách khí, ta tặng ngươi, những đoá hoa này đã là của ngươi".
Lam Vong Cơ nói "Vì sao". Nguỵ Vô Tiện: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn thử xem ngươi gặp loại chuyện thế này sẽ phản ứng ra sao thôi".
Lam Vong Cơ nói: "Nhàm chán". Nguỵ Vô Tiện nói: "Chính là nhàm chán mà, không nhàm chán làm sao kéo được ngươi lên đây.... Nè nè nè đừng đi, cũng đã lên đây rồi, không uống hai ly rồi hẵng đi?"
Lam Vong Cơ nói: "Cấm rượu". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết nhà các ngươi cấm rượu. Nhưng đây lại không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, uống hai ly cũng không sao".
Mấy thiếu nữ kia lập tức lấy ra chén rượu mới, rót đầy rồi đẩy đến bên cạnh đống hoa kia. Lam Vong Cơ vẫn không có ý định ngồi xuống, nhưng dường như cũng không có ý định muốn rời đi.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hiếm khi ngươi tới Vân Mộng một chuyến, thật sự không nếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551222/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.