[Hai tháng sau. Vân Mộng.
Sau khi Kỳ Sơn Ôn thị sụp đổ ầm ầm, Bất Dạ Tiên Đô đã từng phồn hoa bậc nhất trong nháy mắt tan thành mây khói, trở nên hoang phế. Một số lượng khổng lồ các tu sĩ tìm kiếm địa bàn hoạt động mới, chia đến các thành trì mới, trong đó, tràn đến bốn nơi Lan Lăng, Vân Mộng, Cô Tô, Thanh Hà là nhiều nhất. Trên đường phố, người đến người đi, đệ tử môn sinh của các nhà mang kiếm mà đi, bàn tán xôn xao thế cục của thiên hạ hiện giờ, quả nhiên là ai nấy đều hào hứng hăng hái.
Bỗng nhiên, người đi đường bốn phía thoáng đè thấp âm thanh, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía cuối con đường.
Bên kia, đang chậm rãi đi tới một nam tử trẻ tuổi bạch y mạt ngạch, đeo đàn mang kiếm. Khuôn mặt của nam tử này cực kỳ tuấn nhã, quanh thân lại dường như bao phủ một tầng sương tuyết... Có người đánh bạo tiến lên chào "Hàm Quang Quân".
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, không chút cẩu thả mà đáp lễ, cũng không dừng lại lâu.... Ai ngờ, đúng lúc này, một thiếu nữ mặc y phục rực rỡ ở đối diện cười khanh khách đi tới, vội vàng nhìn thoáng qua y, bỗng nhiên ném một thứ lên người y. Lam Vong Cơ nhanh nhẹn lưu loát đón được thứ ấy, cúi đầu nhìn, lại là một nụ hoa trắng muốt.
Nụ hoa yêu kiều tươi rói, hãy còn mang sương sớm. Lam Vong Cơ đang ngạc nhiên không nói gì, lại một thân ảnh thướt tha đi tới trước mặt, giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551220/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.