Nguỵ Vô Tiện đột nhiên thấy vô tội, Lam Cảnh Nghi này không phải Lam gia thì nhà ai? Thúc phụ đại nhân ngài không phải vẫn luôn tự xưng là 'Lão phu' đó sao? Haizz, gia đình hoà thuận mọi việc tốt đẹp a, ta vẫn là nên bớt tranh cãi.
[Đột nhiên, Kim Lăng lạnh lùng thốt lên: "Ngươi câm miệng cho ta".
Kim Xiển ngạc nhiên: "Ngươi kêu ta câm miệng? Ngươi có ý gì?"
Kim Lăng nói: "Có ý gì? Ngươi điếc hay là choáng đầu, nghe không hiểu tiếng người hả? Câm miệng chính là kêu người đừng ồn ào nữa!"
Bị trói lâu như vậy, Kim Xiển đã sớm nóng nảy trong người, cả giận nói: "Ngươi dựa vào cái gì kêu ta câm miệng?!"
Kim Lăng nói: "Ngươi ở đây thả rắm có tác dụng gì, ồn ào mấy câu thì dây thừng có thể đứt sao? Nghe thấy mà phiền".
"Ngươi!!!" Một giọng nói trẻ tuổi khác cất lên: "Chúng ta hiện giờ bị nhốt ở đây, trên núi nhiều tẩu thi như vậy cũng không biết lúc nào sẽ nhào vào. Lúc này mà các ngươi còn muốn cãi nhau?"
Giọng nói tỉnh táo nhất này đúng là của Lam Tư Truy. Kim Xiển nói: "Là hắn nổi điên trước! Thế nào, ngươi có thể mắng chửi mà không cho người khác mắng chửi hả?! Kim Lăng, hứ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng Liễm Phương Tôn là tiên đốc, thì sau này ngươi cũng vậy sao? Ta cứ không câm miệng đó, ta coi ngươi..." "Rầm" một tiếng, đầu Kim Lăng đột nhiên húc tới, Kim Xiển đau đến mức la lên thành tiếng, mắng "Muốn đánh nhau hả, sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-trong-ma-dao-to-su-cung-doc-ma-dao-to-su/2551193/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.