Sau khi tụ tập với đám bạn trở về, Bách Nhân càng ăn ngủ không yên. Mấy tháng qua tiền không đủ cho hắn tiêu xài, nghĩ đến lời của mấy người bạn hắn càng khó chịu. Mấy lời Bách Du cặp kè với con trai độc nhất của công ty Hướng Dương cứ quanh quẩn bên tai. Công ty này là một công ty lớn, đã lâu đời rồi đến kẻ như hắn còn biết nữa là.
Nghĩ đến Bách Du sống sung xướng còn bản thân lại nghèo nàn hắn lại cảm thấy bất công. Hà cớ gì mà một kẻ không ra gì làm mất mặt gia đình lại có thể sống tốt còn hắn phải cẩn thận chi tiêu. Bản thân Bách Nhân luôn nghĩ là Bách Du là người có tiền, không phải mình cậu ta chu cấp gia đình này mãi sao. Dù không muốn thừa nhận nhưng Bách Nhân phải công nhận hắn sống thoải mái là nhờ có tiền của Bách Du.
Tuy nhiên Bách Nhân cảm thấy điều này là rất hiển nhiên, Bách Du đã làm bố mẹ thất vọng kiến hắn vải gách vác toàn bộ gia đình. Nếu không phải có mình cho hai cụ bế cháu nội khiến thái độ của hai người dịu xuống thì Bách Du đời này đừng hòng nhìn mặt bố mẹ. Bỏ ra chi phí chăm lo cho bố mẹ cũng là chuyện thường tình, mình đã giúp giải quyết rất nhiều chuyện rồi không phải sao?
(Bách Nhân có những suy nghĩ như thế là do bản thân hắn không ra gì? Hay là do bố mẹ hắn đã dạy dỗ sai cách)
Trước đây mỗi lần làm ăn, Bách Nhân thường không lấy tiền trực tiếp từ chỗ Bách Du.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-nguoi-deu-noi-ta-nam-duoi/1286949/chuong-52.html