Người tới chính là đoàn người của Vô Mi, Hàn Cẩm nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, phát hiện ngay cả Kỷ Thư và đám thủ hạ đều rất giật mình, tựa như không ngờ rằng Vô Mi sẽ tới.
Mà người có sắc mặt tệ nhất, lại chính là Kỷ Thư.
Vô Mi thu hồi đường nhìn từ trên người Hàn Cẩm về, xuống xe ngựa, đi về phía Kỷ Thư, còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Thư đã khom người với hắn: “Thuộc hạ tham kiến ma tôn Vô Mi.”
Vô Mi há miệng, nuốt lời bên miệng xuống, nét mặt cổ quái. Dừng lại một chút, hắn nói: “Không cần đa lễ.”
Hàn Cẩm đứng một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng thầm thấy buồn cười: Hạ độc, uy hiếp, đến mức này rồi, việc gì phải diễn xuất nữa. Dù Kỷ Thư có phải ma tôn Linh Ngọc hay không, giờ Vô Mi tới thêm nữa, chẳng lẽ để cho hắn và Đan Khuyết tin rằng đám người họ tới cung đón vị ma tôn Đan Khuyết này quay trở về Xích Hà Giáo chủ trì đại sự?
Vô Mi đi về phía Hàn Cẩm và Đan Khuyết, đầu tiên là liếc mắt nhìn Hàn Cẩm, sau đó lại dời đường nhìn tới gương mặt Đan Khuyết, cười nói: “Ma tôn Sí Diễm.”
Đan Khuyết chỉ khinh thường “hừ” một tiếng. Đó giờ y chướng mắt Vô Mi, Xích Hà Giáo là một nơi mạnh hiếp yếu, mà Vô Mi lại là ma tôn đệ tứ, tuy rằng hai người kết làm đồng minh, nhưng trên thực tế Đan Khuyết chỉ coi Vô Mi như một tên thuộc hạ. Vô Mi biết chơi đùa với độc dược, nhưng những thứ kia chỉ làm Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558114/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.