Hàn Cẩm xách Kỷ Thư rời khỏi mọi người, phi nước đại cả đường, cuối cùng dừng lại bên một đầm nước.
Hắn dùng sức đẩy Kỷ Thư xuống, lưng Kỷ Thư nặng nề đập vào một gốc cây thô lớn, một tay Hàn Cẩm đè lên ngực y, y liền không động đậy được nữa.
Hàn Cẩm cau mày hỏi y: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?” Từ nhỏ tới giờ, tròn mười bảy năm, hắn chưa từng bực bội như lúc này.
Đến lúc này rồi mà Kỷ Thư vẫn còn cười được: “Ta muốn cái gì, ngươi sẽ cho luôn sao?”
Hàn Cẩm mặt không đổi sắc nhìn y.
Kỷ Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra: “Thuốc giải Triêu Hàn Mộ Noãn, đổi lấy “Bí tịch Ngũ Luân” của ngươi.”
Hàn Cẩm nhìn chằm chằm ánh mắt y: “Ngươi muốn “Bí tịch Ngũ Luân”?”
Kỷ Thư nhướn mi.
Hàn Cẩm nói: “Ngươi đã hạ độc ta, nếu ngươi chỉ muốn bí tịch, có thể tới uy hiếp ta, sao lại còn muốn hạ độc Triêu Hàn Mộ Noãn?”
Kỷ Thư hờ hững nói: “Tiểu Anh Tuấn sao có thể giống như người thường được, ta lo độc Thanh Hoa không đủ để khống chế ngươi. Nếu ngươi có thể truyền thụ tâm pháp nội công phái Ngũ Luân cho Đan Khuyết, như vậy hẳn rất để ý tới tính mạng hắn. Triêu Hàn Mộ Noãn đổi lấy bí tịch của ngươi. Về phần hạ độc trên người ngươi —— Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, đến khi ta luyện thành thần công, ta mới giúp ngươi giải độc.” Dứt lời cổ tay run lên, một bình thuốc nhỏ trượt từ tay áo ra. Y giờ bình thuốc lên, đoạn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558113/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.