Để tránh né sự truy sát, Đan Khuyết không ngừng đi đường vòng, đến chính y cũng không biết tiếp theo mình muốn đi đâu, cuối cùng y quay đầu đi về hướng đông, cách Nhập Lĩnh Sơn mỗi lúc một xa. Hàn Cẩm vô cùng dễ mệt, đi được không bao lâu đã nghỉ ngơi. Đan Khuyết đành phải cho hắn vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, bản thân cố nén cơn đau ra ngoài điều khiển xe, đợi đến khi Hàn Cẩm tỉnh dậy thì lái thay. Cứ như vậy, ngựa chạy không ngừng gần hai ngày đường, cuối cùng cũng tới một huyện thành nhỏ — Mã thành.Mã thành đã không còn ở trong phạm vi khống chế của Nhập Lĩnh Sơn, Đan Khuyết bị thương trong người mà đi không ngừng nghỉ, đã không chịu được từ lâu, nhất định phải tìm một nơi để tĩnh dưỡng, thế là y đưa Hàn Cẩm vào Mã thành, tìm một quán trọ để nghỉ chân. Bởi đã được mở mang qua võ công của Hàn Cẩm nên tâm tình y buông lỏng hơn nhiều, chỉ cần thoát khỏi phạm vi thế lực của đám Tam Loan, dù có người truy sát tới, y cũng không lo lắng nhiều.
Hai người vào quán trọ, ngủ một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại cả người khoan khoái.
Hôm nay Đan Khuyết không còn thủ hạ bên mình, Hàn Cẩm lại là một kẻ ngốc không không sai khiến được, y không thể làm gì hơn là tự đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Y đi ra ngoài cả ngày, cuối cùng cũng nghe được tin từ mấy nhân sĩ trên giang hồ, giáo chủ Xích Hà giáo đã chết thật, mười ngày trước đệ nhất ma tôn Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558085/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.