Đan Khuyết đi tới cổng thành, thấy Hàn Cảm đang ngoan ngoãn chơi trống lắc. Y tiến lên trước, Hàn Cẩm nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy y, nét mặt lập tức mừng rỡ, nhào tới ôm cổ Đan Khuyết, tò mò khảy tấm voan mỏng trước mặt y, cười hì hì gọi: “Ca ca.”
Đan Khuyết bị hắn ôm, vết thương lại quặn đau, y khẽ cau mày cố chịu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau rời thành thôi.”
Tuy rằng Hàn Cẩm rất ngốc, nhưng vẫn nhạy cảm nhận ra y không bình thường. Hàn Cẩm thu nụ cười trên môi lại, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca khó chịu trong người sao?”
Đan Khuyết lắc đầu, nói: “Đi, mau rời thành, có gì lên xe rồi hẵng nói.”
Thế là Hàn Cẩm đỡ Đan Khuyết lên xe ngựa, lái xe ra khỏi thành, theo hướng Đan Khuyết chỉ đi về phía nam.
Nhưng họ còn chưa đi được bao xa, đột nhiên phía sau bụi bay mù trời, vài con ngựa to lớn đuổi theo từ phía sau. Đan Khuyết vén mành lên nhìn về phía sau, thấy có ba tên đi tới, tên cầm đầu y biết, chính là cao thủ giỏi nhất trong số các thủ hạ của Thanh Lê – Thanh Hạc, hai tên còn lại thì nhìn khá quen mắt, là những vô danh tiểu bối trong giáo, trước đây từng đối mặt với y.
Ba tên kia đã đuổi tới rất gần, thậm chí Đan Khuyết có thể thấy được sát khí trên mặt họ. Lúc này muốn trốn đã không kịp, nếu như không phản kháng, chỉ có thể đợi bị thịt. Nếu như là ngày xưa, một mình y chọi ba cũng không thành vấn đề, nhưng ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558084/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.