Trên xe ngựa.
Đan Khuyết đề phòng ngồi trong xe quan sát người điều khiển xe ngựa kia. Y nhớ buổi tối ngày mười bốn tháng tám y cùng Thanh Lê đi ra ngoài trấn Cốc Thủy, đột nhiên bị Thanh Lê đánh lén, hắn đâm một kiếm vào sâu sau lưng y. Sau đó y giết chết Thanh Lê, bản thân cũng bị trọng thương, không đi được bao xa liền mất ý thức. Cái người cầm ngọc bội Hàn gia này, trước khi y hôn mê hình như từng gặp một lần.
Y yếu ớt hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
Hàn Cẩm mở to hai mắt suy nghĩ một hồi, một tay cầm cương ngựa, một tay bấm đốt ngón tay lầm bầm nói: “Hình như là… mười tám… mà hình như là mười bảy… Cẩm Cẩm cũng không rõ nữa.”
Chân mày Đan Khuyết nhíu chặt lại. Người này vô cùng khả nghi, nhìn bộ dạng hắn, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng nhìn nét mặt và xem cách nói chuyện, lại chỉ giống như đứa trẻ bảy tám tuổi. Nếu chỉ vậy thì thôi đi, nhưng người này không ai khác lại chính là Hàn Cẩm, là Hàn Cẩm của Ngũ Luân phái!
Đan Khuyết chuyển tầm mắt nhìn miếng ngọc bội bên hông hắn, hoài nghi ban nãy mình vội vàng nên nhìn lầm. Truyền nhân của Ngũ Luân phái đều là cao thủ, người trước mặt này, đúng là cũng biết võ công, qua đoạn đối thoại của hắn với người ban nãy, hình như hắn đã cứu y mấy lần. Nhưng một cao thủ, tại sao lại… ngu như vậy?
Một lúc lâu, Đan Khuyết trầm ngâm nói: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Hàn Cẩm chớp chớp mắt: “Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558080/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.