Bởi Đan Khuyết không chịu được xóc nảy, không còn cách nào, Hàn Cẩm đành phải cõng y dắt ngựa đi. Cũng bởi vậy nên tốc độ của họ giảm đáng kể.
Mãi tới buổi tối ngày hôm sau họ mới tới Kế huyện, Hàn Cẩm lau mặt một chút rồi ôm Đan Khuyết lên giường, bóp mông y một lúc, sau đó liền ngủ thiếp đi. Mấy hôm trước bởi hắn không ngừng suy nghĩ nên ngủ rất ít, không biết cặp mông hảo hạng kia có công hiệu gì, hay là do hắn quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi.
Sớm hôm sau, Hàn Cẩm bắt mạch cho Đan Khuyết, sau một đêm nghỉ ngơi, mạch đập bình ổn hơn so với hôm qua, nhưng sợ sẽ không tỉnh lại ngay được, dù sao thì y bị thương như vậy, một mình y cũng không chạy thoát được, thế nên Hàn Cẩm yên bụng để y lại quán trọ, một mình đi ra ngoài. Hàn Cẩm mua một chiếc xe ngựa trong thành và mấy miếng đệm lót mềm, lại mua thêm ít dược vật, quay trở về quán trọ, buộc ngựa vào xe, mắt thấy sắp tới trưa, sắp tới thời gian ước định của hắn và Yên Thập Tam, Yên Tam Bát nên quay về.
Hắn vẽ trên cửa quán trọ và cửa phòng kí hiệu thông tin của riêng Thiên Ninh Giáo, sau đó về phòng kiên trì đợi.
Hắn tự mình lau mặt giúp Đan Khuyết, đột nhiên con ngươi trong mí mắt Đan Khuyết dao động. Hàn Cẩm lấy làm kinh hãi, sờ sờ mạch y, buông khăn mặt xuống. Một lát sau, Đan Khuyết từ từ mở mắt.
Hàn Cẩm giả vờ mừng rỡ nhào tới: “Ca ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-thuc-day-deu-thay-giao-chu-dang-uong-thuoc/558079/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.