Tề Sơ Phàm vẫn quá ngây thơ rồi, cậu đã xem nhẹ ác ý của toàn bộ trường học.
Sau khi đền tiền cho phòng tài vụ Tề đại thần quả thực muốn gỡ sạch băng gạc trên tay xuống, xúc động đến độ muốn nâng cái tay bê bết máu của mình lên cho vị giáo viên mới thu tiền của cậu xem.
Tiên sư nó cửa sổ trường này làm bằng thủy tinh hay là kim cương thế? Đền có mỗi cái cửa mà tốn quá xá tiền khiến cho Tề đại thần cảm thấy mình có phải nên mời giáo viên một bữa tối bên ánh nến hay không.
Không thèm xét đến cái tên đang khổ bức ca thán liên miên nữa, nói sang Hàn Thanh Ngạn sau khi hoàn thành buổi dạy thêm trở về kí túc xá.
Do đi đứng bất tiện nên Tần Nhạc ngày nào cũng an phận ở im trong kí túc xá không quản đêm ngày, lần này lúc Hàn Thanh Ngạn trở về cũng không ngoài ý muốn thấy anh ta đang ngồi lỳ trong phòng.
"Trên đường về có mua hạt dẻ này, anh muốn ăn không?" Tần Nhạc hãy còn đang nghịch máy tính, Hàn Thanh Ngạn thấy thế thì đành đặt túi đồ trong tay lên bàn, cầm một cốc nước lọc lên uống rồi hỏi.
"Muốn ăn." Tần Nhạc lập tức trả lời, bất quá trước khi Hàn Thanh Ngạn kịp đáp lại "Muốn thì tự đến mà lấy" thì anh ta đã mở miệng giành nói: "Tuy rằng rất muốn ăn, cơ mà làm bạn tốt của cậu, anh đề nghị cậu nên mang cho bạn trai nhỏ của cậu ăn trước đã."
"Tề Sơ Phàm? Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-nam-than-nha-tui-deu-dang-van-chu/3273604/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.