Edit: Cẩm.
Nói Ôn Tư Ngộ vui sướng như điên quả thực không sai, nhưng trong lòng cô vẫn rất khẩn trương.
Thật ra cô cũng không dám ôm hi vọng quá lớn gì về việc "Idol sẽ ở lại nhà tôi qua đêm" cả. Nhắc tới chuyện này người ta sẽ nghĩ ngay đến hai từ ảo tưởng, cho nên khoảnh khắc vừa rồi khi Giang Tự đồng ý đã làm cô rơi vào một cảm giác hư hư thực thực.
Người đàn ông lúc này đang ngồi trên ghế sô pha nhà cô, chân đi đôi dép lê màu nâu mà cô mua từ trên Taobao mất 29 tệ, ôm cái gối ôm mà thường ngày cô vẫn hay đặt mông vào nó.
Dáng ngồi của anh bây giờ trông rất đoan chính, không hề có cái dáng vẻ nằm liệt giống như lúc ở phim trường.
Cô tuỳ tiện quét mắt một vòng quanh ngôi nhà mà suốt một tháng này mình không về, thấy đống tạp chí vỉa hè vứt tứ tung, một chồng áo khoác đặt trên chiếc ghế sô pha con, thùng rác đầy ú ụ, thậm chí trên mặt bàn còn có gói muối bột canh đang ăn dở cùng cái bát bẩn để không. Ôn Tư Ngộ không nhìn nổi mà nhắm mắt lại.
Ôn Tư Viễn cái con người rác rưởi này!
Cô quyết định phải tố cáo việc này với bố mẹ mới được.
Hơn nữa còn phải chạy nhanh qua che đi đôi mắt của Giang Tự.
Ôn Tư Viễn bây giờ đến cười giả tạo cũng lười nói tới, chỉ mang vẻ mặt không biểu đứng đứng bên cạnh khoanh tay xem, nhìn đứa em gái nhà mình lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-mot-tho-lo/2291669/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.