Edit: Cẩm.
Nhà của Ôn Tư Ngộ ở thành phố lân cận, đi tàu điện ngầm thì chưa đến một giờ là về tới, riêng lái xe thì phải mất khoảng hai giờ.
Giang Tự đặt hành lý của cô đằng sau rồi vòng lên trước, chuẩn bị vào xe. Anh mở cửa xe ở vị trí ghế lái rồi đứng bất động ở đó, trầm mặc nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ đang chuẩn bị mở cửa sau xe nhưng lại bị ánh mắt của anh nhìn tới, chân như đóng đinh tại chỗ.
Cô cảm thấy khó hiểu nên chớp chớp mắt.
Giang Tự hếch cằm chỉ về vị trí phó lái: "Đi lên trước ngồi."
Ôn Tư Ngộ: "..."
"Vâng."
Cô cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn đi lên trước mở cửa xe ra, ngồi vào vị trí phó lái.
Giang Tự bấy giờ mới hài lòng, mở cửa ngồi vào xe rồi nhìn cô một cái, nghiêng người qua đây.
Ôn Tư Ngộ theo bản năng quay sang chỗ anh xem thử, đột nhiên thấy một gương mặt đẹp trai kinh người tiến sát lại vào người cô. Mũi cao, môi mỏng, đôi mắt thâm trầm và hàng mi cong vút.
Cánh tay anh chậm rãi tiến sát qua sườn mặt cô, cầm lấy dây an toàn, kéo qua trước ngực, cài "cạch" một tiếng.
Sau đó anh nhanh chóng ngồi thẳng người, điềm nhiên như không có việc gì mà khởi động xe. Còn Ôn Tư Ngộ cứng ngắc ngồi cạnh bên, đầu cô hiện giờ như muốn nổ tung.
Bên tai như vẫn còn vang vọng tiếng ma xát của đai an toàn sượt qua áo.
Giang Tự lại liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-mot-tho-lo/2291667/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.