Edit: Cẩm.
Trong xe cực kì yên tĩnh, đôi mắt người đàn ông thâm trầm nhìn cô, dùng âm thanh trầm thấp nhất để hỏi: "Rốt cuộc là tại sao vậy?"
Rốt cuộc là tại sao vậy?
Vấn đề này làm khó Ôn Tư Ngộ rồi.
Cái này có khác nào đang hỏi: "Trái cây có nhiều loại, tại sao cô lại thích ăn dâu tây nhất?" đâu. Giống nhau, làm người ta không biết nên trả lời thế nào.
Năm ấy Ôn Tư Ngộ bảy tuổi, lần đầu tiên thấy Giang Tự trên tivi.
Khi ấy anh vẫn còn là chàng thiếu niên, mặc áo sơ mi trắng dính đầy bùn đất, mặt cũng lấm lem tro bụi khiến người ta không nhìn ra màu da thật của anh. Duy chỉ có cặp mắt kia là sáng đến kinh người.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt thâm trầm ấy hiện ra tia sáng tựa như những viên đá màu hổ phách, không dính chút tạp chất nào.
Hơn nữa đôi mắt sạch sẽ lại thuần tuý kia phảng phất như ánh lên tia dũng khí chống lại vận mệnh, vừa ngoan cường lại vừa giống như hy vọng.
Lúc ấy Ôn Tư Ngộ căn bản chỉ cảm thấy anh trai này lớn lên thật đẹp, tuy hơi bẩn thỉu tí nhưng vẫn đẹp hơn so với các bạn nam sạch sẽ cùng trường cùng lớp với cô nhiều.
Cô xem tivi trong chốc lát, sau đó cất cặp sách, chạy đến ngồi trên ghế sô pha cùng ông ngoại, ngoan ngoãn xem hết bộ phim.
Ông ngoại lấy làm lạ, nhìn đứa cháu gái suốt ngày chỉ thích xem truyện cổ tích, ban đầu còn cho rằng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-mot-tho-lo/2291646/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.