Edit: Cẩm.
Ôn Tư Ngộ thấy Giang Tự cứ nhìn chằm chằm mình thì không khỏi sửng sốt, hơi đứng thẳng người, sau đó liền thấy anh tỏ vẻ kinh ngạc.
Giống như đều là ngoài ý muốn vậy.
Não bộ cô bắt đầu suy nghĩ đủ thứ trên trời dưới biển, liệu có phải anh thấy mình cố tình lôi kéo làm quen với anh không?
Qua mười mấy giây sau, anh lại trở về tư thế ngồi lúc trước, lười biếng cười cười với cô, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác của mình cô thôi vậy.
Ôn Tư Ngộ: "..."
Lại cười với cô rồi.
Hí hí hí.
Ôn Tư Ngộ vốn cho rằng Giang Tự sẽ làm cô mất tập trung. Nhưng không, công việc ở phim trường chẳng khác nào lâm trận đánh nhau, nhất là trợ lý của đạo diễn, việc gì cũng phải xông xáo vào làm hết.
Thời gian làm việc buổi chiều của cô không ít hơn thời gian làm việc buổi sáng là mấy, vẫn phải duy trì tốc độ làm việc với tần suất cao, căn bản cô không có thời gian chú ý Giang Tự đang làm gì. Thỉnh thoảng ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua chỗ anh vài lần đều thấy anh đang ngẩn người.
Mãi đến lúc trời chạng vạng tối, ráng chiều nổi lên trên bầu trời thì công việc mới kết thúc.
Đi cùng xe với đoàn phim trở về khách sạn, Ôn Tư Ngộ vừa về phòng đã nằm liệt trên giường, không thể cử động.
Cảm giác tay chân như không còn của chính mình nữa.
Ngày hôm sau cũng như thế, may mà hôm sau chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-mot-tho-lo/2291644/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.