Chương trước
Chương sau
[Mạc Dao đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận không ngã.]

197 lo lắng khẽ nhắc nhở thiếu niên. Nhưng cậu đang trong trạng thái cáu kỉnh làm sao chịu nghe lời "người lớn". Thiếu niên phụng phịu nắm lấy vạt váy mân mê một hồi mới nhỏ giọng than thở với quản lý nhà mình:

"Vì sao lại có người xấu tính như vậy chứ! Hắn dám nói như vậy trước mặt con gái."

[Cậu là con trai.]

"Nhưng trong mắt mọi người tôi là con gái mà. Con trai mà dám nói như vậy với con gái chắc chắn là trẻ hư."

[Từ từ Mạc Dao... Cậu giận hắn vì hắn nặng lời với con gái à không, phải là cậu trong hình dạng con gái chứ không phải vì hắn ta có ý xúc phạm đến cậu?]

"Hắn có xúc phạm đến tôi sao?" - Thiếu niên khó hiểu hỏi lại.

[Hắn nói cậu đẻ con... Nói chung là hắn nói mấy cái từ rất khó nghe.]

Mạc Dao chống ngón trỏ lên môi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
"Hắn không có xúc phạm tôi. Người hắn nói là nguyên chủ mà."

[...]

Nghe cũng hợp lý.

[Nhưng hiện tại việc chúng ta cần làm là có thể lại trang viên nên cậu hạn chế gây sự với các con kế. Nếu bọn họ làm gì quá đáng thì trực tiếp mách tử tước là được.]

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu. Cậu còn lâu mới để ý đến mấy kẻ hống hách như tên kia. Mạc Dao xách váy lên tính trở về tòa nhà chính nhưng nghiêng trái nghiêng phải một lúc, thiếu niên hơi lúng túng mà hỏi 197:

"Đường về nhà là đường nào vậy?"

[...]

Nếu đã mù đường cậu còn đi nhanh như vậy làm gì?

[Trước tiên ta cứ đi thẳng đã.]

Mạc Dao gật đầu đi theo hướng chỉ của quản lý nhưng càng đi cả hai lại càng cảm thấy khung cảnh xung quanh trở nên xa lạ. Tựa như bị quỷ dẫn đường, cho dù Mạc Dao có tìm đường đi ngược lại cũng không thể thoát ra khỏi hai bên hàng cây xanh ngắt. Thiếu niên cắn môi xốc váy tiếp tục đi về phía trước, bàn tay túm vạt váy đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt một mảng ngay cả bàn chân nhỏ cũng có chút đau nhức vì đi quá nhiều. Như ý thức được có người đang nhìn mình, thiếu niên đảo mắt nhìn về phía cuối con đường mình vừa đi. Vừa rồi nơi ấy không có một bóng người nhưng giờ phút này lại xuất hiện một bóng đen nhỏ.
"197, hình như ở kia có người."

[Đừng lại đó.]

Nhưng đã quá muộn rồi. Thiếu niên đã nhanh chân lại gần phía chấm đen kia. Theo bước chân của thiếu niên, hình hài của người kia ngày càng lộ diện rõ. Hắn là một gã thanh niên cao lớn, có lẽ đến mét chín cũng nên. Dẫu trời đã có chút lạnh nhưng người này chỉ khoác trên người một chiếc áo trắng đã cũ. Áo có chút chật khiến đường cong cơ bắp của người thanh niên nổi lên, căng chặt từng nếp áo. Phía dưới hắn mặc một chiếc quần yếm làm từ vải thô, chân đi đôi ủng màu đen dính toàn bùn đất. Mạc Dao đưa mắt nhìn cây rìu lớn trên tay hắn. Trên lưỡi rìu dính chút sắc nâu, không giống như lâu ngày không dùng khiến rìu bị rỉ mà trông có vẻ như đó là vết bẩn bắn lên mặt rìu mà cụ thể hơn có lẽ là vết máu.

[Mạc Dao đừng nhìn nữa. Mau rời khỏi đây.]
Nhận ra được nguy hiểm, bước chân của thiếu niên dần lùi lại phía sau. Gã đàn ông cao lớn kia vốn đứng bất động được một lúc lâu lại bắt đầu nhấc chân tiến về phía thiếu niên. Chân hắn rất dài, mỗi bước chân để lại trên mặt đất đều là những vệt bùn thật đậm.

[Mạc Dao!]

"K... không chạy được."

Mạc Dao bị dọa đến hai chân đã cứng đờ chỉ có thể trơ mắt nhìn người thanh niên ngày càng gần mình hơn.

Két...

Tiếng rìu ma sát với mặt đất phát ra những âm thanh chói tai không ngừng đánh vào màng nhĩ thiếu niên. Cơ thể cậu run rẩy mạnh hơi, ngay cả mặt cũng bị dọa cho trắng bệch.

[Mau chạy!]

197 chợt quát lên dọa thiếu niên giật mình. Ý thức được hai chân đã hết hoạt động trở lại, Mạc Dao nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Mặc dù người phía sau rất bình tĩnh đuổi theo nhưng tiếng bước chân của hắn lại luôn gần sát cậu. Thiếu niên nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía trước, hoàn toàn không quan tâm bản thân mình sẽ đi đâu. Hiện tại cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải thoát khỏi gã thanh niên to lớn này.
Bất giác cậu phát hiện ra bàn đá phía trước có người đang ngồi đọc sách. Dựa vào sườn mặt người nọ thiếu niên liền nhận ra đây chính là con út của gia tộc Gelbero, tiểu thư Aisha. Dù biết nàng cũng không ưa gì mình nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì bất cứ ai cũng có thể trở thành cọng rơm cứu mạng của thiếu niên.

"Cứu..." - Mạc Dao há to miệng muốn kêu lên nhưng cậu lại quên mất bản thân đã vô thức thả tay ra khỏi vạt váy.

Váy quá dài khiến thiến thiếu niên nhanh chóng ngã sõng soài ra đất, ngay cả lời kêu cứu cũng bị nuốt chửng lại trong cổ họng.

[Mạc Dao! Có sao không?]

197 lo lắng bay lại gần thiếu niên. Nó vội vàng lục túi vật dụng muốn lấy ra thứ gì đó giúp thiếu niên nhưng ngoại trừ củ tỏi mà ngày hôm qua 005 bỏ vào ra thì mọi thứ đều trống trơn.
"Đau..."

Thiếu niên rơm rớm nước mắt chống tay muốn ngồi dậy nhưng cảm giác đau truyền tới khiến cậu mũi cậu cũng bắt đầu sụt sịt mà đỏ ửng lên. Mà tuyệt vọng hơn, Aisha ngồi trên ghế cũng đã chạy mất.

Người phía sau đã đuổi đến cạnh thiếu niên. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bóng dáng cao lớn bao phủ lên cơ thể nhỏ bé của thiếu niên. Cổ chân mảnh khảnh chợt bị bàn tay thô kệch nắm lấy. Sắc trắng sữa cùng màu nâu rám nắng đối lập với nhau tạo thành hình ảnh đánh sâu vào thị giác, càng nhìn lại càng giống như gông cùm của ác ma đang xích lấy chân thiên sứ bé nhỏ để ngăn cản cậu bay về thiên đường.

"Không... buông ra..."

Mạc Dao dùng chân còn lại đá mạnh vào cánh tay kẻ kia nhưng kết quả lại khiến cho một bộ phận nữa trên người cậu bị thương. Người kia hoàn toàn không sứt mẻ gì mà bóp nhẹ chân thiếu niên. Hắn cúi người, mái tóc nâu loà xoà hơi cọ xát vào cổ chân nhỏ bé kia. Ở góc độ của Mạc Dao lại khiến cậu có ảo giác người này đang áp mũi vào cổ chân mình.
Hắn... hắn định chặt chân trước rồi mới chặt đầu sao?

Nỗi sợ hãi trong lòng thiếu niên ngày càng được phóng đại theo những trí tưởng tượng của bản thân mình. Gương mặt xinh đẹp giờ đã đẫm nước mắt, ngay cả son môi cũng bị nước mắt của thiếu niên làm cho loe loét sang hai bên. Nhìn thiếu niên đáng thương như thế này, nếu người ngoài không biết còn tưởng rằng cậu vừa mới bị người xấu cưỡng hôn đến không thở nổi, chỉ có thể khóc nức nở cầu xin hắn mau dừng lại nhưng lại càng bị bắt nạt nhiều hơn.

[Tỏi... dùng tỏi đi...]

Trong tình thế cấp bách, 197 nhanh chóng nhét tỏi vào tay thiếu niên. Nó không chắc là ma phương Tây có sợ tỏi hay không mà cũng chẳng rõ cái gã trước mặt có phải ma mãnh gì không nhưng đồ phòng vệ của công ty chỉ có vậy nên đành cắn răng lôi ra.
Mạc Dao cũng không suy nghĩ nhiều mà giơ củ tỏi lên trước mặt người thanh niên. Cậu nhắm mắt nhắm mũi mà hét to:

"Thanh tẩy ma quỷ!"

Từ từ sao nghe thấy giống như thần chú biến hình vậy?

Không chỉ 197 mà cả người thanh niên kia cũng ngẩn ngơ nhìn Mạc Dao. Nó không biết có phải câu thần chú của Mạc Dao thật sự có hiệu nghiệm hay không nhưng gã thanh niên đã thả chân thiếu niên xuống.

"Không thích tỏi..." - Tiếng lầm bầm nơi cổ họng của kẻ đối diện chợt lọt vào tai thiếu niên. Mạc Dao lơ ngơ mở mắt ra nhìn hắn.

"Thích hoa cơ." - Hắn nói tiếp. Giọng nói của hắn có chút khàn khàn thô ráp hình như là do lâu ngày chưa giao tiếp với ai.

Gã thanh niên đột nhiên móc từ trong ngực ra một bông hoa hồng màu đỏ chìa ra trước mặt thiếu niên.

Mạc Dao: ...

Thấy thiếu niên do dự, gã thanh niên to lớn liền lặp lại lần nữa:
"Thích hoa cơ."

[Hắn muốn cậu nhận nó.]

"Cho tôi ạ?" - Thiếu niên khó hiểu nhìn kẻ to lớn không ngừng dúi hoa vào tay mình.

[Nhận lấy đi không hắn chém bay đầu bây giờ.]

197 sốt ruột nhắc nhở thiếu niên. Mạc Dao dù không hiểu vì sao gã đồ tể này lại muốn mình nhận hoa nhưng thiếu niên cũng ngoan ngoãn nhận lấy bông hoa hồng.

"Hoa... hoa đẹp."

Khuôn mặt lạnh lùng có phần tăm tối của người thanh niên bỗng dưng tan chảy bởi nụ cười chợt hiện trên môi hắn. Hắn cười đầy thẹn thùng mà chỉ vào Mạc Dao:

"Người cũng rất đẹp."

"Hình như người này không có ác ý với chúng ta." - Thiếu niên nhỏ giọng khẽ nói với quả cầu xanh bên cạnh mình. - "Nhìn giống như chó béc giê Đức."

[Tôi thấy hắn giống như bị bệnh tâm thần đúng hơn.]

[Trước hết ta cứ nghĩ cách chuồn trước đã.]

Gã thanh niên còn đang mải mê ngắm nhìn hoa đẹp và người đẹp chợt cảm nhận được ai đó đang kéo kéo góc áo mình. Hắn hơi rũ mắt nhìn thiếu niên nhỏ xinh đang ngửa cổ nhìn mình.
"Có thể đưa tôi về nhà chính được không ạ?"

[Này từ từ đã! Chúng ta nghĩ cách thoát ra khỏi tên đồ tể này chứ không phải nhờ hắn đưa cậu về.]

Quản lý 197 căng thẳng nhìn chiếc rìu bên cạnh gã thanh niên như sợ rằng chỉ cần nó rời mắt ra một tí chiếc rìu có thể bổ thẳng vào thiếu niên. Thật ra hắn ta cũng chẳng cần phải động rìu làm gì. Xét về chênh lệch hình thể giữa hai người thì chỉ một bàn tay của hắn thôi cũng đủ bóp nát cái cổ mảnh mai non mịn kia rồi. Vậy mà chủ nhân nhỏ nhà nó lại chẳng sợ hãi mà đưa ra yêu cầu với gã đàn ông lạ mặt. Chỉ vài giọt nước mắt đọng trên khoé mi cùng hai má của thiếu niên cũng đủ làm bằng chứng để cho thấy cách đây vài phút đồng hồ, thiếu niên xinh đẹp đã bị gã to con này dọa cho khóc thút tha thút thít. Thậm chí lúc này, hai bờ vai gầy được bao bọc bởi vải nhung cũng vẫn còn run lên theo từng tiếng nấc nhè nhẹ. Cũng không thể trách Mạc Dao được. Ai bảo người này quá giống con béc giê mà cậu từng nuôi. Vậy nên cậu mới không nhịn được mà cảm thấy gần gũi với hắn.
"Đi... về?"

Gã đồ tể mờ mịt hỏi lại. Hắn phải không thiểu năng, trên thực tế, từng câu từng chữ của vị phu nhân xinh đẹp này hắn đều có thể nghe rành mạch. Nhưng phu nhân nhỏ thơm quá, thơm hơn bất kỳ loại trái cây nào hắn từng được nếm. Từ nhỏ, hắn đã có mũi thính hơn bình thường vậy nên có thể ngửi ra được dưới lớp mùi gay mũi kia là hương vị ngọt ngào khiến thần trí người mê muội. Gã đồ tể lơ mơ làm theo mệnh lệnh của phu nhân nhỏ. Hắn ôm cả người cậu lên. Cơ thể nhẹ hơn một bao gạo ấy khẽ kêu một tiếng, đầu ngón tay mềm mại có chút hồng hồng khẽ bám vào lớp cơ bắp căng phồng. Dẫu cách một lớp vải hắn vẫn có thể cảm nhận được phần đệm thịt đó có bao nhiêu mềm mại, so với thạch trái cây còn mềm mại hơn rất nhiều.

"Wow, đây là tầm nhìn của một người mét chín sao?"
[Mạc Dao à...]

Chủ nhân, ngài có bị kẻ đáng sợ này ném vào lò thiêu có lẽ ngài cũng không nhận ra mất.

197 bất lực bay theo thiếu niên. Mấy năm nay làm cha mẹ thật khó. Từ từ cha mẹ gì chứ! Nó chắc chắn bị tên nhãi 005 ảnh hưởng rồi.

"Ôi trời phu nhân ơi!"

Một nữ hầu chợt kêu lên. Cô vội vàng chạy ra đỡ thiếu niên, giúp cậu phủi đống bụi bặm trên người.

"Phu nhân làm gì mà để người ngợm như thế này? Phu nhân có đau ở đâu không?"

Mạc Dao đưa mắt nhìn 197 như muốn hỏi đây là ai. Nó nghĩ một hồi liền lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Em là người hầu riêng của phu nhân này. Phu nhân xinh quá đi."

Nữ hầu đỏ mặt nhìn thiếu niên. Mạc Dao khó hiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lúc. Chẳng phải cậu bị ghét lắm sao. Đột nhiên có người yêu thích khiến thiếu niên có chút không quen.
[Trên đời này có một loại người vì nhan sắc đẹp mà có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm của người đó.]

Có người như vậy sao? Nhưng mà kể cũng đúng, trong tivi mấy nhân vật phản diện vẫn thường có người hầu cận trung thành mà.

Mạc Dao có chút thương cảm nhìn nữ hầu. Sau này cả hai bọn họ sẽ cùng nhau hứng chịu ác ý của mọi người rồi.

Nữ hầu: ???

"Phu nhân ơi, để em đưa ngài vào trong xem xét qua vết thương nhé. Ngài cứ gọi em là Ariel. Vừa rồi thấy ngài đi cùng Dan doạ em sợ chết khϊếp đi được."

"Dan là ai ạ?"

"Là cái gã to lớn vừa đưa phu nhân về ấy ạ. Hắn làm việc ở đây lâu lắm rồi á. Hắn được việc lắm, không chỉ to mà còn rất khoẻ, đống cây trong trang viên là một mình hắn chăm sóc hết. Nhưng mà hắn khó gần quá nhìn cứ như sát nhân nên mấy cô hầu không dám chạy lại gạ gẫm. Nhưng mà phu nhân ơi, ngài đừng có tiếp xúc nhiều với hắn. Em nghe mọi người nói là cái đêm mà ông chủ Hahn mất là cái gã đấy cũng xuất hiện cạnh ông chủ đó. Em còn nghe nói hắn hay đi lang thang vào ban đêm như đang tìm người để chặt đầu..."
Không biết từ bao giờ hai người vốn trong tư thế đứng đoan trang đã thành ngồi xổm ghé tai nhau thì thầm to nhỏ. Nữ hầu Ariel nói rất nhiều nhưng thiếu niên không hề tỏ ra khó chịu mà còn nghe rất chăm chú thi thoảng còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cô.

197: ...

Cảm giác như vừa được add vào nhóm chat con gái vậy.

Quản lý ngán ngẩm nhìn câu chuyện chuyển từ chàng làm vườn Dan nhảy sang cô gái Lili ở phố A cạnh thị trấn B cách trang viên mấy trăm dặm. Nó đang định mở miệng nhắc nhở thiếu niên màu trở về xem xét vết thương thì một bóng dáng to lớn chợt bao phủ lên hai con người đang mải tám từ trên trời xuống dưới đất.

"Cái gì đây?" - Quản gia già đẩy đẩy cặp kính lạnh lùng quét qua hai "thiếu nữ". - "Ariel, cô lại trốn việc phải không?"

Nữ hầu bĩu môi muốn phản bác lại nhưng khi nhìn thấy người đàn ông phía sau quản gia, khuôn mặt thiếu nữ liền trở nên trắng bệch.
Vì ngược sáng nên Mạc Dao không nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông phía sau. Những gì cậu nhìn thấy là người này rất cao, trên người hắn khoác một chiếc áo ngoài màu đen dài đến bắp chân có phần giống áo choàng inverness. Phía bên trong áo là một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng với cổ áo thẳng tắp. Người đàn ông đeo bao tay cùng màu với áo khoác, các ngón tay thon dài nắm chặt lấy đầu gậy hình chim ưng, thi thoảng ngón út sẽ gõ nhẹ vào viên đá quý nạm trên mắt chim. Trong lúc Mạc Dao đang âm thầm đánh giá người đàn ông thì hắn ta cũng ngang nhiên nhìn cậu. Ánh nhìn của hắn mang theo cảm giác rờn rợn sống lưng khiến thiếu niên không thoải mái mà quay sang hỏi nhỏ với 197.

"197, ai vậy?"

[Chồng cậu đó.]

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.