Chương trước
Chương sau
Trong trại, các đệ tử của Vân Thiên Thuỷ Kính vô cùng bận rộn, những tu sĩ bị thương nặng liên tục được đưa tới. Cũng may có Sở Trường Phong điều phối nên không dẫn đến tình trạng quá tải. Sở Băng Hoàn cũng tới, quá trình chữa trị tiến triển nhanh hơn nhiều.
Doanh trại cách xa Phần Tình Điện, vậy mà bí mật về cuộc đời éo le của Hoa Triệt bằng cách nào đó đã truyền tới đây. Mọi người đang bàn tán xôn xao về vụ này.
"Hoá ra cha của Hoa Tình Không không phải là Ân Vô Hối. Tạ Vãn Đình mới là cha của hắn?"
"Ai mà ngờ nổi, con của ma đầu bỗng chốc biến thành một trong ba vị công tử của tam đại tiên môn."
"Mẹ của Hoa Tình Không là kỹ nữ mà, sao gặp được Tạ tông chủ hay vậy?"
"Hahaha, ngươi không biết gì hết à? Tên thật của Hoa Mị Nhi là Hoa Tự Cẩn, đích nữ của vương gia. Hồi đó cả gia tộc bị Ân Vô Hối tàn sát. Chính vì vậy mà Tạ Vãn Đình mới đón nàng về nhà. Đúng rồi, trước đó hai người đã có hôn ước, danh chính ngôn thuận ở bên nhau."
"Vậy hả trời! Đạo hữu, ngươi nghe thấy chuyện này ở đâu?"
"Không biết có thật hay không, nghe trong Phần Tình Điện đồn."
"Vậy thì, tại sao bọn họ đang ở cùng nhau lại chia tay?"
"Ai biết được, có thể là Ân Vô Hối vẫn có dính líu tới vụ này."
"Ể, té ra Ân Vô Hối là kẻ thù của Hoa Tình Không! Gia đình bên ngoại đều bị Ân Vô Hối sát hại!"
"Ôi chao, Hoa Tình Không suýt nữa bị lão lừa gạt thành con trai của lão."
"Có ai dám nói không phải đâu, cũng may là sự thật đã phơi bày."
Một ông già bị thương nặng đã được chữa lành, nhân cơ hội này chọc ghẹo vị y tu đã điều trị cho ông ấy: "Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn đều đẹp trai, ưa nhìn, còn có hôn ước từ bé. Ai cũng chúc phúc cho bọn họ. Nào ngờ xảy ra vụ Ân Vô Hối, ta còn sợ bọn họ lỡ duyên. Giờ một người là công tử Vân Thiên Thuỷ Kính, công tử Dạ U phủ, hai người môn đăng hộ đối, Mai phu nhân hẳn là vừa lòng đúng không?"
Y tu không dám ăn nói lung tung, chỉ cúi gằm mặt tập trung chữa bệnh
Bên kia...
Sở Trường Phong bất lực đánh giá tình trạng của Hoa Triệt: "Cấm chế này chỉ có Ân Vô Hối mới hoá giải nổi. Cũng chưa tìm ra ai tu vi cao hơn lão. Cho nên ngươi..."
Hoa Triệt không quan tâm lắm đến kim đan bị phong ấn. Chỉ trong nửa ngày mà có quá nhiều thông tin chấn động, nào là thân thế của Văn Nguyên, Sở Băng Hoàn trọng sinh, còn mối quan hệ với Tạ Vãn Đình nữa chứ... Từng chuyện, từng chuyện lần lượt ùa đến xáo trộn tâm hồn, hắn thấy mệt quá rồi!
Hắn nhìn vào trong phòng: "Lúc mới vào đã thấy các tiền bối đang nghiên cứu cái gì đó, là biện pháp đối phó với Ân Vô Hối ư?"
Sở Trường Phong cong môi cười: "Quả nhiên là ngươi đoán được."
Hoa Triệt không ngờ đoán bừa lại trúng, hắn đi theo Sở chưởng môn vào phòng trong. Trên bàn phủ một tấm vải gấm đỏ chắc chắn giấu thứ gì đó bên dưới.
"Là cái này." Sở Trường Phong cũng không giả bộ thần bí thoải mái mở tấm lụa ra.
Hoa Triệt hết hồn: "Thủy Ngọc Tử Yên?"
"Hôm sinh nhật của Tạ tông chủ, bảo vật này đã bị Ân Vô Hối thay đổi. Hôm qua ta cùng đệ tử lẻn vào Phần Tình Điện. Trong quá trình có nhiều khúc mắc, may mà lấy lại được Thuỷ Ngọc Tử Yên." Ông nói tiếp "Truyền thuyết về nó, chắc Hoa tiểu hữu cũng biết."
Hoa Triệt gật đầu xác nhận: "Thuỷ Ngọc Tử Yên rung lên lệnh nhật nguyệt điên đảo, lệnh thời gian quay ngược."
Sở Trường Phong gật đầu.
Hắn cảm thấy khó tin: "Vật này... thần kỳ đến như vậy luôn hả?"
Ông giải thích: "Chỉ là truyền thuyết thôi, chưa có ai kiểm chứng. Hơn nữa người bình thường không thể phát huy được thực lực của nó. Cần nhạc tu có trình độ cao, tinh thông âm luật."
Hoa Triệt không chút nghĩ ngợi hỏi tiếp: "Ngài muốn nói tới Tạ tông chủ?"
Ông nghe thấy ba chữ này thì mỉm cười: "Đừng trách ta thính tai. Hứa tiểu hữu à, dù sao chuyện này cũng đã được đồn đại rộng rãi khắp nơi. Tạ tông chủ mà là cha ruột của ngươi, sau khi trận chiến này kết thúc, sẽ nhất định chiêu cáo cho toàn tu tiên giới biết tin, chính thức nhận ngươi trở về."
Hoa Triệt cũng không tỏ ra mừng rỡ như điên, hắn bình tĩnh thưa chuyện: "Không giấu diếm gì tiền bối, chuyện này quá mức đột ngột. Hơn nữa, đại chiến còn ở trước mắt, còn quá sớm để đề cập đến..."
"Ừm!" Sở Trường Phong rất hiểu chuyện, "Không biết chúng ta có thể sống sót sau thảm họa này hay không."
"Tạ tông chủ đang ở trong Phần Tình Điện, trong chốc lát sẽ không trở lại kịp. Không bằng Hoa tiểu hữu thử trước."Ông làm động tác mời, "Luận về âm luật, ai ai không ngưỡng mộ Hoa tiểu hữu."
"Sở chưởng môn quá khen." Hoa Triệt tiến lại gần hai bước, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, tự nhiên bị váng đầu hoa mắt.
Sau khi đứng vững, hắn mới chậm rãi lại gần.
truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, ít nhất Hoa Triệt cũng không cảm thấy cây đàn này thần kỳ đến mức đó. Thông thường tiên khí sẽ có thần uy, đi tới gần sẽ cảm nhận được.
Nhưng cây đàn này hoàn toàn không có.
Hoa Triệt bật cười vì mình đã quá căng thẳng, đưa tay chạm vào, đồng thời hỏi Sở Trường Phong: "Có phải Sở chưởng môn đang muốn dùng nó để đảo ngược thời gian và không gian, giết chết Ân Vô Hối trong quá khứ."
Sở Trường Phong thản nhiên: "Hứa tiểu hữu thật thông minh, trong nháy mắt có thể đọc được suy nghĩ của ta."
Bảo vật có thể thay đổi quá khứ?
Nghe qua thì có vẻ quá coi thường trời đất. Thiên đạo sẽ cho phép vật này lưu truyền khắp thế gian...
Bốn chữ 'thời gian luân hồi' khiến hắn suy tư. Nếu bảo vật này thần thông như vậy, một tu sĩ nhỏ bé điều khiển nổi ư? Nếu người ta không muốn quay về quá khứ, mà lại đi đến tương lai thì sao? Hoặc là làm nhật nguyệt điên đảo, gây ra tai họa hủy diệt tất cả.
Không ai chứng thực được điều này, và cũng không ai có thể đảm bảo là nó mang lại hy vọng hay thảm họa.
Trong lòng suy nghĩ, Hoa Triệt đưa tay chạm vào cây đàn, ánh mắt đờ đẫn một hồi, tim như rơi xuống vực sâu bất tận, rơi mãi, rơi mãi...
Trong cơn mê dường như có một bóng người từ xa chạy đến hốt hoảng gọi tên hắn.
Phải chăng là Sở Băng Hoàn?
Trước mắt tối sầm, Hoa Triệt mất đi ý thức.
Không biết là qua bao lâu, hắn mơ màng tỉnh lại, cảnh vật ánh vào mắt lại là... Vân Thiên Thuỷ Kính?
Hoa Triệt giật mình định đứng dậy nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích được. Tầm mắt hắn rất thấp, thỉnh thoảng có một đôi chân lướt qua trước mặt khiến Hoa công tử tỉnh hẳn ra.
Hắn không phải là người.
Hắn đã biến thành đồ vật, chính xác là vật chết!
Hoa Triệt tuyệt vọng dời tầm mắt, cuối cùng cũng biết mình là cái gì.
Thuỷ Ngọc Tử Yên, hắn đã trở thành Thuỷ Ngọc Tử Yên!
Không, không, không, là đoạt xá mới đúng.
Linh hồn của hắn đã bị Thủy Ngọc Tử Yên hút đi. Tuy nhiên, đây không phải là mấu chốt của vấn đề. Tại sao khi tỉnh lại, hắn lại đang ở trong Vân Thiên Thuỷ Kính?
Trận chiến Tiên - Ma kết thúc rồi sao?
Sở Băng Hoàn thế nào rồi?
Hoa Triệt chợt nhận ra người vừa lướt qua mình chính là... Mai Thải Liên.
Một lúc sau, một nữ đệ tử mặc áo lam đi vào báo cáo sự tình, nói rất nhiều chuyện về môn phái, cuối cùng chốt lại: "Thiếu gia còn ngủ."
Mai Thải Liên rất buồn, nàng bảo nữ đệ tử đi xuống rồi ấn huyệt thái dương.
Năm giờ tiếp theo, Mai Thải Liên luôn dựa vào tràng kỷ mềm mại nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho đến rạng sáng, không biết nàng gặp phải ác mộng gì mà đột nhiên tỉnh lại, thở hổn hển hét lên: "Người đâu, nhanh đến đây!"
Có một người hầu chạy vào ngay lập tức. Mai Thải Liên nắm lấy tay người hầu run rẩy hỏi: "Thiên Ngu, hắn tỉnh rồi sao?"
Người giúp việc vội vàng an ủi: "Thưa phu nhân, công tử bị phản vệ trong ảo cảnh tại Thượng Thanh phải mấy năm nữa mới khôi phục lại được, sẽ không tỉnh lại sớm như vậy."
Hoa Triệt hết hồn, chẳng lẽ là kiếp trước!?
Nàng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần: "Ta đến hàn đàm. Nếu hắn tỉnh lại, phải báo cho ta càng sớm càng tốt."
Mặc dù không rõ chuyện xảy ra như thế nào, nhưng Hoa Triệt nhớ tới cảnh trước khi ngất đi, hắn vừa đụng phải cây đàn nên mới dẫn đến tình huống này.
Trong truyền thuyết có nói cây đàn có thể quay về quá khứ, và thậm chí thay đổi tương lai. Xem ra truyền thuyết này đã quá phóng đại.
Cây đàn này chỉ có thể hút đi linh hồn của người đánh đàn và dẫn đến những khoảng thời gian khác nhau, ngắm nhìn những không gian khác nhau mà bản thân họ không thể giải thích được.
Trong khoảng thời gian này, Hoa Triệt không có cách nào thoát ra, ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Cây đàn vẫn luôn ở trong phòng Mai Thải Liên. Tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy và nghe thấy, cũng chỉ gói gọn trong phòng của nàng. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
Còn Mai Thải Liên thì thường xuyên ngẩn người, nếu không thì cũng nhập định ít nhất là mười ngày nửa tháng.
Ngày qua ngày, đã ba tháng trôi qua, trong lúc Hoa Triệt đang ngủ say, một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên: "Đứng lại!"
Hắn hết hồn, vừa mở mắt ra đã thấy Mai Thải Liên ở sẵn trong phòng. Người bị nàng nhìn chằm chằm chính là Sở Băng Hoàn vừa mới tỉnh lại được bảy ngày.
Mai Thải Liên tức giận lên tiếng: "Hoa Tình Không đã chết, bị xử tử ở Thượng Thanh. Ngươi còn muốn tìm hắn, ngươi bị hâm à?"
Ánh mắt Sở Băng Hoàn lạnh như tuyết: "Hắn bị oan."
"Ta nghĩ ngươi điên rồi!" Mai Thải Liên hô lên, "Hắn không chỉ giết Lộ Minh Phong, mà còn vu khống ông ta giết chết đệ tử của mình một cách dã man. Hắn cấu kết với Ân Vô Hối tàn sát hơn năm ngàn tu sĩ Thượng Thanh. Ngươi điên rồi nên mới nói chuyện thay hắn."
Sắc mặt Sở Băng Hoàn u ám như mưa giông: "Các người, các người kỳ thị hắn như vậy sao? Tại sao lại chuyển hận thù của Ân Vô Hối lên người hắn? Hắn không bị oan uổng hả? Nếu hôm nay có người khác đến tố cáo Lộ Minh Phong, nếu là con, mẹ có còn nghĩ vậy hay không? Có còn nói đó là đổ oan cho người khác? Có dùng ánh mắt đó nhìn con?"
Mai Thải Liên cứng họng.
"Là do xuất thân của ta cao quý?" Sở Băng Hoàn tự giễu, "Đầu thai vào nhà tốt, nghiễm nhiên được hưởng lợi! Còn Hoa Triệt thì sao? Trước khi xảy ra chuyện với Ân Vô Hối, hắn cũng là đức cao vọng trọng cơ mà, cũng từng được khen ngợi, cũng là tiên sư Thượng Thanh uy danh hiển hách."
Bị chất vấn như vậy, Mai Thải Liên thẹn quá thành giận: "Bị hắn đè đầu cưỡi cổ riết quen rồi hả?"
"Hắn có thực sự phạm tội ghê tởm như trong sách lan truyền?" Sở Băng Hoàn lạnh lùng vặn lại, "Tại sao chỉ trong một đêm mà Tuý Mãn Lâu đã biến mất khỏi Hàng Châu? Tại sao Khương bà bà lại biến mất, tìm khắp thiên hạ sao lại không thấy? Tu tiên giới không dám nhắc tới hai chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ là vì lương tâm cắn rứt, bởi vì phương pháp của một số người bẩn thỉu đến nỗi sợ ma tu nghe được cũng sẽ khinh bỉ."
"Ngươi, làm càn!" Mai Thải Liên vỗ bàn, giơ tay tát vào mặt Sở Băng Hoàn. Sau cái tát này, nàng chợt hối hận, vừa định an ủi thì nghe y bình tĩnh nói tiếp. "Tại sao hắn bất khuất như vậy lại bỗng nhiên phục tùng? Tại sao lại quỳ gối đi lên đỉnh Côn Luân?"
Mai Thải Liên căng thẳng: "Băng Hoàn..."
"Những người đó dùng thủ đoạn gì để bắt Hoa Triệt, trong lòng bọn họ là rõ nhất. Đừng làm bộ làm tịch đứng trước mặt ta ra vẻ thánh hiền, tán dương đạo lý." Y quay lưng sải bước đi, "Ta ghê tởm!"
Hoa Triệt: "..."
Hóa ra là Sở Băng Hoàn nghĩ như vậy.
Y tin mình và đứng về phía mình.
Một thời gian dài trôi qua, trước mặt hắn là bóng tối, có người đang gọi tên hắn liên tục, là giọng nói của Sở Trường Phong. Hắn tưởng rằng mình cuối cùng đã được giải thoát khỏi cây đàn, nhưng không ngờ giọng nói của ông đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh sáng chói lọi.
Hắn vẫn còn ở trong cây đàn, đập vào mắt là dáng vẻ tức giận của Sở Băng Hoàn.
Y phục của Sở công tử hoàn toàn khác. Y vẫn mặc chiếc áo choàng bằng gấm trắng như sương không tì vết, nhưng lại đội chiếc vương miện bằng ngọc độc nhất vô nhị của chưởng môn Vân Thiên Thuỷ Kính. "Mẹ đã làm gì ta?"
Hoa Triệt bối rối đôi chút, hắn ngẫm lại, ít nhất cũng phải trăm năm sau, Sở Băng Hoàn đã thừa kế ngôi vị chưởng môn.
"Ngươi lại nhớ hắn?" Mai Thải Liên đang ngồi trên tràng kỷ thờ ơ trả lời, "Hai mươi sáu gia tộc đã bị tiêu diệt, vậy mà ngươi còn nhớ đến hắn sao?"
Hoa Triệt kinh ngạc, thì ra là ba trăm năm sau.
Mai Thải Liên chậm rãi đứng dậy, ân cần khuyên nhủ: "Con đừng lo lắng, mẹ sẽ không làm gì có hại cho con."
Thái độ của Sở Băng Hoàn ảm đạm đến đáng sợ: "Tại sao khi nghĩ đến Hoa Triệt, chân nguyên của ta lại đình trệ?"
Nàng trơ mắt nói tiếp: "Chỉ cần quên hắn đi."
Sở Băng Hoàn: "Nói thật đi."
"Được rồi." Ánh mắt Mai Thải Liên lướt qua mặt y, "Sợ ngươi có thể sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn. Mẹ sẽ cho ngươi biết sự thật, vì chính ngươi và cũng là muốn tốt cho Hoa Tình Không."
Dựa vào căn cơ tu luyện hiện tại của bản thân, y có thể đoán được đại khái: "Mẹ nguyền rủa ta?"
"Chính xác." Mai Thải Liên thành thật thừa nhận, "Giống với Phần Tình Cổ của Ân Vô Hối, nhưng có khác một chút. Lúc ngươi nghĩ đến người mình yêu sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện, không hại đến sức khỏe của ngươi, nhưng..."
Nàng quay người lại, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười quỷ quyệt: "Lời nguyền này là "Hồng Liên", tình thiển hại ngươi, tình thâm hại hắn. Ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ."
Sở Băng Hoàn biến sắc, từ "sợ hãi" cũng không đủ để diễn tả.
Hoa Triệt cũng sững sờ.
Hắn đã từng đọc qua sách cổ thu thập được trong Phần Tình Điện, bởi vì nó quá hung ác và tàn nhẫn nên được xếp vào loại cấm thuật.
Hồng Liên chuyên dùng để đối phó với loại người có tình.
Nếu xúc động, chân nguyên của nạn nhân sẽ bị đình trệ, tu vi không tiến bộ, khó mà nâng cao cảnh giới.
Nếu cùng người trong lòng ôm hôn sẽ phải hứng chịu phản ứng dữ dội của "Hồng Liên", khiến kinh mạch toàn thân đau âm ỉ, trái tim bị bóp chặt kịch liệt.
Nếu tình yêu đủ sâu đậm, và cùng người yêu nếm trải chuyện cá nước thân mật, thì "Hồng Liên" sẽ biến thành một con rắn độc, chui từ cơ thể nạn nhân sang tấn công người họ yêu. Đến lúc đó, người trong lòng sẽ bị phản vệ, tu vi tán loạn, tan thành mây khói trong tích tắc.
Tóm lại, nếu Sở Băng Hoàn ngủ với hắn, thì hắn sẽ chết!
Người ta thường nói, 'Thà phá mười chùa còn hơn đi phá một mối lương duyên.' Loại chú thuật này có oán khí quá lớn, chỉ những ai muốn tu luyện Vô Tình Đạo mới dám dùng cho chính mình, để ép bản thân tu thành đại đạo.
Ánh mắt Sở Băng Hoàn lạnh như băng kiếm: "Mẹ, mẹ làm khi nào..."
"Ba trăm năm trước, sau khi ngươi bị ảo cảnh của Thượng Thanh tấn công. Ta đã cấy vào trong lúc chữa thương cho ngươi." Mai Thải Liên bình tĩnh nói rõ, "Ba trăm năm sau, Hồng Liên đã dung hợp vào máu thịt của ngươi rồi. Ngươi sẽ không có cách nào cởi bỏ chú thuật. Huống chi để thi thuật, mẹ đã tự cắt ra nửa phần linh hồn. Nếu ngươi mạnh mẽ phá bỏ, mẹ sẽ chết."
Toàn thân Sở Băng Hoàn run lên: "Mẹ, tại sao mẹ lại làm ra chuyện này!"
Nàng trả lời: "Ngay cả khi ngươi từ chối nói ra đã gặp phải chuyện gì trong ảo cảnh, thì mẹ cũng có thể đoán được."
"Ngươi đã bị tên nhóc kia mê hoặc rồi!" Mai Thải Liên nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao chỉ có lần đó rơi vào ảo giác là không thoát ra được? Là bởi vì Hoa Tình Không, ngươi đã rung động cho nên mới bị mắc kẹt trong ảo ảnh và không thể tự giải thoát cho mình! Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết ngươi. Hắn là kiếp nạn của ngươi!"
"Ngươi đã may mắn thoát chết trong ảo cảnh Thượng Thanh, nếu có lần nữa, ngươi có bao nhiêu cái mạng để chơi với hắn? Cha hắn là Ân Vô Hối, ngươi định làm ra sai lầm lớn nhất trong thiên hạ để đứng chung chỗ với hắn hả? Ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra!"
Giọng điệu của Mai Thải Liên chợt dịu đi, nàng nắm lấy cánh tay của Sở Băng Hoàn, sốt sắng nói thêm: "Băng Hoàn, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con! Không có Hoa Tình Không, con đã đạt đến đỉnh cao rồi, con sẽ độ kiếp thăng thiên, con sẽ là huyền thoại."
Thái độ của Mai phu nhân gần như là cầu xin: "Đừng nghĩ đến hắn nữa, quên hắn đi Băng Hoàn. Các ngươi không cùng một con đường, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu! Con chuyên tâm tu hành, đi con đường riêng của mình."
Sở Băng Hoàn im lặng không trả lời, một lúc lâu sau đột nhiên bật cười: "Làm Vân Thiên Thuỷ Kính vang danh thiên hạ, trở thành đệ nhất môn phái trong tu tiên giới, ta đã làm được rồi, mẹ còn muốn gì nữa?"
"Băng Hoàn..."
"Mẹ là mẹ ruột của con, nhưng mẹ không biết con thực sự muốn gì."
"Ta chỉ muốn Hoa Triệt, cớ sao lại khó đến thế!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.