Hoa Triệt dở khóc dở cười, chẳng biết nên giận hay nên chạy trốn.
Nhớ lại mọi việc Sở Băng Hoàn từng làm, nhớ lại lời tỏ tình cảm động của y trong Hóa Nhạc Các ngày đó. Hắn sững sờ, chẳng lẽ là ảo giác của mình thôi ư?
Hồi tưởng về kiếp trước, Sở Băng Hoàn rõ ràng hận mình lắm cơ mà?
"Hoa Triệt." Y xử lý xong chuyện bên kia vội vàng trở về, nhìn thấy người thương bình an đứng ở chỗ này mới thở phào nhẹ nhõm.
Y sốt sắng kể: "Chú ta nói cách Phần Tình Điện trăm dặm có thiết lập doanh trại, kim đan của ngươi bị phong ấn không thể tham chiến được, ta đưa ngươi tới đó!"
Hoa Triệt trầm mặc không nói, nhướng mày nhìn Sở Băng Hoàn.
Bọn họ gặp nhau thời niên thiếu, tu luyện cùng tông môn, dây dưa hai đời, nên hiểu rõ nhau hơn ai hết. Chỉ cần liếc mắt cũng biết đối phương đang nghĩ gì.
Nhìn ánh mắt này, y đoán được tâm tư của hắn.
Bí mật trọng sinh giữa hai người vốn chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, chẳng nói cũng rách.
Bởi vì đại chiến trước mặt nên ai cũng giữ im lặng.
Y cứ đinh ninh hắn sẽ mắng mình. Kiếp trước gieo hy vọng cho người ta, nào ngờ chỉ toàn là thất vọng, cuối cùng lại bỏ mặc hắn rơi vào tuyệt vọng. Kiếp này còn mặt mũi nào mà đi theo đuổi người ta? Còn trơ trên xưng tội ở Hóa Nhạc Các...
Sở Băng Hoàn chờ đợi hắn sẽ mắng mình té tát, thế mà chẳng được như ý. Hoa Triệt chỉ cười mà không nói lời nào. Y càng thêm bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-deu-muon-dao-hon/1035075/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.