Lận Khinh Chu nhìn bàn tay Mục Trọng Sơn chảy máu, mùi tanh nồng làm hầu kết y nhấp nhô lên xuống, sau một lúc do dự y vẫn không hạ được miệng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mặt Mục Trọng Sơn và bàn tay bị thương của hắn.
Mục Trọng Sơn cười nói: "Nếu không mau uống thì ta phải rạch thêm một nhát nữa đấy."
Nghe vậy Lận Khinh Chu rụt rè đỡ cánh tay Mục Trọng Sơn rồi cúi người áp môi vào vết thương của hắn.
Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu kề sát môi vào tay mình, đôi mắt hơi nheo lại.
Vì Lận Khinh Chu mới ngủ dậy nên môi hơi khô, cọ xát vào tay Mục Trọng Sơn làm hắn vừa tê vừa ngứa, nhưng nhờ vậy lại xoa dịu cơn đau của hắn một cách thần kỳ.
Sau đó môi Lận Khinh Chu thấm máu tươi ướt át trở nên cực kỳ mềm mại, có lẽ vì động tác của y quá nhẹ nên lòng bàn tay Mục Trọng Sơn càng thêm ngứa ngáy, nhịn không được muốn nắm lại.
Mục Trọng Sơn cảm thấy Lận Khinh Chu mút nhẹ vết cắt của mình mấy lần, hút sạch máu trên lòng bàn tay hắn rồi nuốt xuống bụng.
Vết thương tuy dài nhưng máu chảy ra cũng không nhiều, lúc nãy còn rơi xuống đất nên Lận Khinh Chu chỉ nuốt hai lần đã hết sạch máu.
Ngay khi Mục Trọng Sơn nghĩ Lận Khinh Chu sẽ ngẩng đầu lên thì y lại lè lưỡi cẩn thận liếm vết máu dính trên lòng bàn tay hắn.
Mục Trọng Sơn: "......"
Mục Trọng Sơn rút tay về khẽ nắm chặt, ánh mắt trầm xuống nhìn Lận Khinh Chu.
"Hả?" Lận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/911382/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.