Lận Khinh Chu nghẹn họng nhìn trân trối, hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại sau ba câu nói này.
Y sực nhớ lại trước đó Mục Trọng Sơn hỏi mình muốn tu luyện linh duyên nào.
Mục Trọng Sơn nói Kim Thủy Hỏa Thổ nhưng không hề nhắc tới Mộc.
Xem ra cách hắn muốn làm là dời đan thật.
Lận Khinh Chu sửng sốt hồi lâu, sau đó nhìn sang Bạch Niệm Phùng thắc mắc: "Nhưng ngươi vừa nói ngũ tạng của người dời đan sẽ chết mà, nếu Mục Trọng Sơn thật sự dời đan cho ngươi thì sao hắn vẫn còn sống chứ?"
Bạch Niệm Phùng cũng bối rối vì điều này, nàng lắc đầu rồi viết bằng ngón tay: Chắc Vẫn Uyên đại nhân có cách bảo vệ ngũ tạng mà chúng ta chưa biết, nhưng dù Vẫn Uyên đại nhân không mất mạng thì lúc dời đan vẫn sẽ đau đớn tột cùng, sau khi dời đan cũng không thể sử dụng pháp thuật của linh duyên tương ứng nữa.
Lận Khinh Chu hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, lúc này mới hơi bình tĩnh lại, y nói với Bạch Niệm Phùng: "Bạch cô nương, cám ơn ngươi cho ta biết chuyện này, ta sẽ nói chuyện với Mục Trọng Sơn."
Bạch Niệm Phùng gật đầu đứng dậy ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ánh trăng trong trẻo lọt qua khe cửa, cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng cót két kéo dài, gió mát ùa vào hong khô vết nước trên bàn.
Đến tận nửa đêm Lận Khinh Chu vẫn trằn trọc chưa ngủ mà lật qua lật lại trên giường như bánh nướng.
Lúc thì y tự hỏi tại sao Mục Trọng Sơn lại dời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/911381/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.