Mục Trọng Sơn hỏi với vẻ nghiêm túc, ánh mắt trầm tĩnh không giống ngày thường.
"Muốn chứ." Lận Khinh Chu vẫn như trước đây, trả lời chẳng chút do dự.
Mục Trọng Sơn cười: "Nếu ngươi muốn thì đi thôi, nhưng......" Hắn nói nửa chừng lại nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu.
"Nhưng cái gì?" Lận Khinh Chu ngờ vực.
"Lần trước ta đã nói muốn mở ra Loạn Tinh Thiên Vực phải có tu vi bậc Đại Thừa, mà ngươi......" Mục Trọng Sơn ngập ngừng.
"Ta, ta, ta có thể tu mà." Lận Khinh Chu hơi chột dạ, y hoàn toàn chẳng biết gì về tu đạo cả, chỉ có bầu nhiệt huyết và lòng kiên trì mà thôi.
"Được, vậy trước hết để ta xem trong cơ thể ngươi có linh căn không đã." Mục Trọng Sơn nói.
Lận Khinh Chu: "Xem thế nào...... Ưm!"
Y còn chưa dứt lời thì đã bị ngón cái và ngón trỏ của Mục Trọng Sơn bóp mặt, ba ngón còn lại đỡ hàm dưới nâng đầu y lên, Mục Trọng Sơn cười nói: "Há miệng ra."
Lận Khinh Chu nhịn không được nghĩ thầm: Mẹ nó sao lại là kiểu khám răng cho gia súc này nữa.
Trong lòng phàn nàn nhưng y vẫn ngoan ngoãn há miệng ra.
Tay phải Mục Trọng Sơn bấm quyết, đầu ngón tay nổi lên ánh sáng bạc xoay tít rồi chui vào miệng Lận Khinh Chu.
Y chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trong miệng lan ra khắp người mình, sau khi quét qua toàn thân mới trở lại miệng y.
Khí lạnh kia quấn quanh đầu lưỡi Lận Khinh Chu rồi nhảy nhót giữa lưỡi và răng, đụng lên hàm trên khiến miệng y tê dại.
Lận Khinh Chu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/911379/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.