Phút chốc Lận Khinh Chu như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ chẳng khác nào xác chết cháy, miệng há hốc hơn nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Y hoảng hốt lấy lại tinh thần rồi vội nói: "Bạch cô nương, ngươi nghe kỹ ta hỏi nhé, ta đang hỏi ngươi bị Mục Trọng Sơn biến thành bộ dạng này sao?"
Bạch Niệm Phùng gật đầu lần nữa.
Rất rõ ràng, không có bất kỳ sự mơ hồ nào.
"Vậy sao ngươi lại cứu chúng ta?" Cảm xúc của Lận Khinh Chu hơi suy sụp, băn khoăn hỏi nàng, "Cứ để chúng ta chết trong rừng sâu không tốt sao?"
Bạch Niệm Phùng sửng sốt, chợt nhận ra Lận Khinh Chu hiểu lầm nên vội cầm que than cuối cùng viết xuống mặt đất: "Vẫn Uyên đại nhân làm vậy vì muốn tốt cho ta thôi."
"Muốn tốt cho ngươi?" Lận Khinh Chu ngẩn ngơ.
Bạch Niệm Phùng gật đầu.
Lận Khinh Chu không hiểu: "Cái này sao có thể tốt cho ngươi chứ?"
Bạch Niệm Phùng rũ mắt lộ vẻ buồn bã, nàng cầm que than chậm rãi viết: "Ta không muốn nói cho người khác biết lý do."
"À......" Giờ Lận Khinh Chu mới nhận ra mình hỏi quá trớn nên vội nói, "Xin lỗi nhé."
Bạch Niệm Phùng kìm nén cảm xúc rồi ngẩng đầu lên cười với y, sau đó viết: "Ngươi không cần xin lỗi đâu."
Lận Khinh Chu ngượng ngùng xoa ót lẩm bẩm: "Không không không, ta phải xin lỗi chứ, ta lỗ mãng quá."
Bạch Niệm Phùng cong mắt cười nhìn Lận Khinh Chu rồi lại viết: "Ngươi và Vẫn Uyên đại nhân thật xứng đôi."
"Hả?" Lận Khinh Chu dở khóc dở cười nhìn mặt đất, "Chắc Bạch cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/911378/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.