Sau khi Liễu Nguyệt đáp ứng giúp y chăm sóc người, Lận Khinh Chu nhìn sang Mục Trọng Sơn dùng ánh mắt hỏi hắn xem mình rời đi có ổn không.
Thấy Mục Trọng Sơn khẽ gật đầu, Lận Khinh Chu yên tâm xắn tay áo đi tới kho củi.
Liễu Nguyệt tò mò nhìn Mục Trọng Sơn rồi mở miệng hỏi nhỏ: "Ngài là người tu tiên à?"
"Ừ." Mục Trọng Sơn mỉm cười.
"Oa......" Trên mặt Liễu Nguyệt lộ ra vẻ kính nể và ghen tị, ngữ khí cũng tôn kính hơn, "Ngài muốn uống nước không? Ta đem nước đến cho ngài nhé."
Mục Trọng Sơn nói: "Cảm phiền."
Thế là Liễu Nguyệt đứng dậy rời đi, khi quay lại chẳng những đem theo nước mà còn có mấy lọ thuốc.
"Nước của ngài đây." Liễu Nguyệt đưa nước cho Mục Trọng Sơn rồi bày đống thuốc cao kia trước mắt hắn, "Đây là thuốc Khinh Chu mua cho ta, ngài xem có tác dụng gì với vết thương của ngài không."
Mục Trọng Sơn trầm ngâm nhìn mấy lọ thuốc kia rồi lại nhìn Liễu Nguyệt, đoán ra hắn chính là thiếu niên bị trúng Phong Viêm Chú mà Lận Khinh Chu từng nhắc tới.
Mục Trọng Sơn lạnh nhạt giơ tay phải lên bấm quyết, nước trong chén bay lên hóa thành chú văn kỳ lạ, Mục Trọng Sơn vung tay lên, chú văn bằng nước kia lập tức phủ lên môi Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt chỉ thấy bờ môi mát lạnh, sau đó nước biến mất tăm.
"Ơ? Gì vậy?" Liễu Nguyệt ngơ ngác sờ môi mình, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Cám ơn nước của ngươi." Mục Trọng Sơn bình tĩnh nói.
"A, không, không cần cám ơn đâu." Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/911364/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.