Lận Khinh Chu khoanh chân ngồi trên giường, tô sứ men xanh đựng hoành thánh đặt trên đầu gối, một tay vịn tô còn tay kia cầm thìa, y hỏi Mục Trọng Sơn: "Các sư tỷ sắp đến tìm ta rồi à?"
Mục Trọng Sơn nói: "Đang trên đường tới đấy."
Lận Khinh Chu nghi hoặc: "Vậy ngươi sẽ trốn ở đâu?"
"Trốn?" Mục Trọng Sơn ung dung hỏi lại, "Sao ta phải trốn chứ?"
Lận Khinh Chu nhắc nhở: "Phường chủ nhận ra ngươi đó."
Mục Trọng Sơn cười nói: "Đừng lo, sơn nhân tự có diệu kế."
Lận Khinh Chu "ồ" một tiếng rồi cúi đầu ăn hoành thánh, tự hỏi diệu kế mà Mục Trọng Sơn nói là gì.
Hai người đang nói chuyện thì linh tước tỉnh lại, giương cánh bay tới đậu trên đỉnh đầu Lận Khinh Chu mổ tóc y, kêu chíp chíp liên hồi.
Mục Trọng Sơn đưa tay cầm linh tước đặt lên vai mình để nó không quấy rầy Lận Khinh Chu ăn hoành thánh, sau đó tháo túi càn khôn đeo trên đai lưng lấy ra một vật.
Ăn xong hoành thánh, Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn thì giật nảy mình, suýt nữa làm rơi tô sứ men xanh trên tay.
Mục Trọng Sơn đứng cạnh giường đeo mặt nạ đầu thú mặt xanh nanh vàng dữ tợn, chỉ lộ ra đôi mắt đen sáng ngời, vì muốn dọa Lận Khinh Chu nên hắn cố tình lặng yên không một tiếng động cúi người xích lại gần y, sau khi đạt được mục đích thì bật cười khẽ.
Lận Khinh Chu vỗ ngực dở khóc dở cười: "Diệu kế mà ngươi nói là đeo mặt nạ sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608868/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.