Vì không gian lặng ngắt như tờ nên dù Lận Khinh Chu nói rất khẽ nhưng Mục Trọng Sơn vẫn nghe rõ mồn một.
Gió nhẹ thoảng qua ngực, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt đen mở to vì kinh ngạc của Mục Trọng Sơn.
Lận Khinh Chu nhỏ giọng nói tiếp: "Ta biết hơi đột ngột nhưng ta nghĩ kỹ rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này với người mình không thích đâu......"
Mục Trọng Sơn lặng thinh, sự tĩnh mịch như một tảng đá im lìm giữa vách núi.
Lận Khinh Chu hoảng hốt siết chặt tay rồi nắm tay áo hắn: "Mục Trọng Sơn, ngươi nói gì đi."
Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu rồi nhếch môi cười với vẻ bất đắc dĩ, hắn nói khẽ: "Ta không phải người tốt đâu."
"Đây là câu trả lời gì chứ." Lận Khinh Chu chán nản buông tay.
Mục Trọng Sơn vén tóc rối bên mặt y ra sau vai: "Tất nhiên là câu trả lời cảnh tỉnh ngươi rồi. Nếu ngươi thích ta thì sớm muộn gì cũng có ngày bị tổn thương thôi."
Lận Khinh Chu hỏi: "Ý ngươi nói đến chuyện mình bị truy sát ấy à?"
Mục Trọng Sơn: "Đó chỉ là một trong những lý do thôi."
Lận Khinh Chu lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ cạnh giường trúc, nhìn vầng trăng khuyết mỏng lạnh, một lát sau y hỏi: "Mục Trọng Sơn, ngươi chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm đến cái chết đúng không?"
Mục Trọng Sơn không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận.
Lận Khinh Chu không hỏi thêm nữa mà lại nói: "Mục Trọng Sơn, ta hỏi ngươi một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-ma-ton-benh-kieu-deu-tim-duong-chet-kiem-duong-song/3608867/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.