Cố Vân Quyết nhận thấy sát khí của Mục Thần, ngậm cười đặt tách trà xuống mặt bàn, y nghiêng đầu tinh nghịch chớp chớp mắt, "Sư tôn, người nghĩ gì vậy?"
Mục Thần sửng sốt trợn mắt, nỗi tức giận bị câu sư tôn giòn tan này phá tan, hắn dùng tinh thần thử cảm nhận, quả nhiên là Cố Vân Quyết.
"Sao ngươi lại biến thành thế này?" Mục Thần giật mình bước tới, vươn ngón tay chọc vào gương mặt nhỏ xíu của Cố Vân Quyết, lại có chút hoài niệm xúc cảm này. Đồ đệ nhỏ thời thơ ấu quả nhiên mềm mại dễ thương, có tìm khắp tam giới cũng không tìm được ai đáng yêu hơn y.
Vừa động lòng, Mục Thần liền bế Cố Vân Quyết lên, khoảnh khắc ôm y vào lòng, tâm tình đang kích động bỗng bình lặng trở lại.
Cố Vân Quyết mỉm cười dụi dụi vào mặt Mục Thần, "Sư tôn hình như rất nhớ dáng vẻ của con hồi bé, người có thích thế này không?"
Mục Thần lắc đầu, bình thường thôi.
Cố Vân Quyết tặc lưỡi, đỡ lấy mặt Mục Thần, đầu tiên thơm lên gương mặt hãy còn trắng bệch của hắn, sau đó lại hôn lên cặp môi mỏng khẽ nhếch kia, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi người nghĩ gì? Cảm giác như thể người muốn giết con."
Mục Thần ngồi xuống ghế, đặt Cố Vân Quyết lên đùi mình, hờ hững nói: "Tưởng ngươi bị sói tha đi rồi."
"Sói nào? Con sói ngốc Kính Minh sao?"
"..."
"Tại sao con bị sói bắt mà sư tôn lại muốn giết con?"
"..."
Sau một lúc trầm mặc, Mục Thần xách người trong lòng mình lên, tét mông y ba cái liền, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-phai-phong-ngua-do-de-hac-hoa/1286225/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.