🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Sư tôn của ngươi, có phải hắn thường hay đánh ngươi không?" Rượu quá ba tuần, Mục Thanh hỏi Cố Vân Quyết bằng gương mặt đầy phức tạp, hắn nhìn thấy trước khi Mục Thần bế quan luyện đan đã đập Cố Vân Quyết một quyền thật mạnh, nện rất là tiện tay, mà biểu hiện của người bị đánh giống như đã quen, vừa cười chịu đòn vừa biểu hiện vẻ mặt hạnh phúc.
Người nhà họ Mục sao có thể làm ra loại chuyện thấp kém như đánh vợ được chứ! Nếu như Mục Thần trưởng thành bên cạnh hắn, hắn nhất định phải giáo dục một phen, nhưng mà bây giờ, hắn vẫn cảm thấy mình đang nợ người đệ đệ lưu lạc ở bên ngoài này. Linh lực ở Tiên giới thiếu thốn như vậy, đường đệ từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nhất định sống rất khổ sở, đương nhiên hắn không nỡ nói nặng với Mục Thần một câu. Nhưng mà đệ đệ động một chút là đánh vợ... Mục Thanh lại cảm thấy có lỗi với Cố Vân Quyết, đứa trẻ này đơn thuần tinh khiết như vậy, bị đánh mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Cố Vân Quyết căng thẳng tằng hắng một cái, dường như bị sặc rượu, mặt y đỏ lên, cuống quýt để chén rượu xuống, nghiêm mặt nói: "Đại ca tuyệt đối đừng nói như vậy, đây là phương thức đặc thù để sư tôn biểu đạt yêu thương, đây là động lực thúc đẩy tình yêu!"
Khóe miệng Mục Thanh giật một cái, không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, đành phải ôm bình rượu uống một hớp, mùi vị cay nồng kích thích vị giác, trái lại khiến tâm tình của hắn ổn định hơn, nghe thấy Cố Vân Quyết "hiểu chuyện" như thế, hắn do dự một chút, giơ tay vỗ vỗ vai Cố Vân Quyết, "Ngươi có thể nghĩ như vậy, thật sự quá tốt!"
Cố Vân Quyết tỏ ra hạnh phúc, dáng vẻ thuần lương đặc biệt khiến người khác nảy sinh lòng thông cảm.
Khóe miệng Mục Thanh lại giật giật, hắn không quá hiểu cái từ gọi là "động lực tình yêu" này, sau khi bất đắc dĩ xong, hắn lại ực một hớp rượu, uống từng ngụm từng ngụm, càng uống càng cảm thấy làm vợ của đệ đệ cũng không dễ dàng.
Cố Vân Quyết lại đúng lúc mở thêm một vò rượu, ân cần đưa tới, "Đại ca, uống!"
Mục Thanh nhận lấy ôm vào trong ngực, sắc mặt đã hồng, "Nồng độ rượu thật mạnh."
Cố Vân Quyết cười híp mắt gật gật đầu, thản nhiên nói: "Không dễ tìm đâu!"
Y đã bỏ vào trong này ba lá Tửu Diệp Thảo chín ngàn năm, quả thật đã mất một phen công sức, hôm nay dù cho đối phương có là Đại la kim tiên thì y cũng có thể chuốc say.
Mục Thanh lau miệng, nhìn tu vi này của Cố Vân Quyết, có chút buồn bực, "Tiên giới thiếu thốn linh lực, tại sao tu vi của ngươi lại tăng nhanh như vậy?"
Cố Vân Quyết cảm động nói: "Sư tôn đưa hết cho ta toàn bộ thứ tốt, nên giờ đây ta mới có tu vi thế này."
"Chỉ có linh lực nhưng không được rèn luyện giữa sinh và tử thì cũng chẳng có tác dụng gì, " Mục Thanh suy nghĩ một chút, tháo cái bao cổ tay màu tím từ trên tay mình xuống, đưa cho Cố Vân Quyết, "Xem ra Thần Thần thật sự yêu ngươi, nếu đã kết làm đạo lữ, vậy bây giờ ta có tiếp tục ngăn cản cũng không được gì, giết ngươi chi bằng che chở ngươi. Cái này có thể tránh được lôi kiếp, ngươi lấy dùng đi, hy vọng ngươi có thể ở bên hắn lâu một chút, đến Thần Giới... Hầy, che chở được một ngày thì hay một ngày đi." Mục Thanh lại thở dài, ôm cái vò rượu rầm rì uống vài hớp, hiển nhiên không ôm bao nhiêu hy vọng đối với chuyện Cố Vân Quyết phi thăng Thần Giới.
Cố Vân Quyết cười híp mắt nhận lấy, không khách khí đeo vào cổ tay của mình, cảm kích nói: "Đa tạ đại ca."
Mục Thanh gật gật đầu, lòng nói vợ của đệ đệ còn lễ phép hơn cả đệ đệ, thật không dễ dàng.
————
Một tháng sau, lúc Mục Thần luyện xong đan dược đi ra, trước mặt hắn chính là mùi rượu gay mũi, hắn hít hít mũi bước ra, không cẩn thận đạp một cước lên bụng Mục Thanh. Sau khi giẫm xong, hắn phát hiện cảm giác dưới chân không được đúng lắm, dùng thần thức nhìn lướt qua, thế mới biết mình đã đạp ai.
Đây là uống bao nhiêu rượu, mới có thể say thành như vậy!
Mục Thần không nói gì đá đá đối phương, phát hiện đối phương không phản ứng chút nào, bèn nhấc Mục Thanh lên ném vào phòng luyện đan, thuận tiện đóng cửa lại.
Quá thối, ảnh hưởng hô hấp!
"Sư tôn!"
Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hỉ, Mục Thần nghiêng đầu, ừm một tiếng.
Cố Vân Quyết nhìn mắt của hắn, trong ngày thường tuy rằng lạnh nhạt, nhưng cũng không vô thần như hiện tại, y sờ sờ đuôi mắt Mục Thần, nhíu mày hỏi: "Mắt của ngươi bị sao vậy?"
Mục Thần nháy mắt một cái, vành mắt có chút hồng, mơ hồ hiện ra vẻ mờ mịt, "Hỏa độc phản phệ mà thôi, ta đã uống thuốc rồi, mấy ngày nữa sẽ tốt."
Lúc này Cố Vân Quyết mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Mục Thần, một tay nắm bờ vai hắn, ôn hòa nói: "Mấy ngày này ta sẽ làm mắt của ngươi."
Mục Thần chậc một tiếng, hắn có thần thức mà, cũng không phải mù thật, nhưng mà Cố Vân Quyết đã nói như vậy, hắn cũng không lạnh nhạt từ chối, kỳ quái ừm một tiếng, không nói nữa.
Cố Vân Quyết hỏi tiếp: "Hỏa độc giải được chưa? Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?"
Mục Thần gật gật đầu, lại lắc đầu, "Đều tốt rồi."
Lúc trước hỏa độc đã bị áp chế rất mạnh, cho dù đã đến kỳ hạn mười năm, nó vẫn không có dấu hiệu bộc phát, nghĩ cũng biết, nhất định là người này đã âm thầm động tay động chân. Nghĩ tới đây, Mục Thần chuẩn xác nắm lấy mặt của Cố Vân Quyết, nhéo một cái, dạy dỗ: "Lại có thêm chuyện gạt ta, ta sẽ bắt ngươi quỳ gối."
Cố Vân Quyết ôm hai cái má bị nhéo đến hồng hồng, ủy khuất nói: "Lần sau sư tôn nhéo có thể không dùng linh lực được không? Nếu không người ta sẽ biết mỗi ngày ta bị bạo lực gia đình."
Mục Thần lại nhéo một cái, cái tên nghiệt đồ này, còn dám ra điều kiện!
Cố Vân Quyết nắm lấy tay Mục Thần, ôm sát người vào lòng, đến gần hôn một cái, thâm tình nói: "Nhớ ngươi."
Mục Thần há miệng, lạnh nhạt ừ một tiếng, sắc mặt lại có chút hồng. Bây giờ mắt của hắn không nhìn thấy, những cảm quan khác lại trở nên càng thêm mẫn cảm, cảm xúc ấm áp bên môi, lời thâm tình nỉ non bên tai, cũng khiến cho trái tim cùng run rẩy.
Cố Vân Quyết si ngốc nhìn người trước mặt, trong lúc Mục Thần không nhìn thấy, rốt cục y cũng không tiếp tục ẩn giấu tâm tình của mình, trắng trợn không kiêng dè mà nhìn người mình yêu. Y giơ tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả gương mặt của Mục Thần, lướt qua hai má, rơi xuống trên môi, cuối cùng Cố Vân Quyết không nhịn được mà tiến đến gần, ôm eo Mục Thần, hôn lên.
Mục Thần giơ tay, đè lên bả vai của Cố Vân Quyết, vốn muốn đẩy người ra, xong lại nghĩ rằng lúc này mình nên mạnh mẽ hơn một chút, nhưng mà da mặt quá mỏng, trong tình cảm giữa hai người, hắn luôn ở trạng thái bị động, muốn chiếm vị trí chủ động để hôn lại, nhưng thử mấy lần đều không dám làm thật, đành phải chấp nhận ôm lấy vai Cố Vân Quyết, mặc cho đối phương hôn đến mức không thể thở được, tim đập đến loạn nhịp.
Một lúc lâu sau, môi rời môi, Cố Vân Quyết dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng Mục Thần, nhìn đôi môi đã trở nên óng ánh, y khẽ cười cọ cọ lên đuôi tóc của Mục Thần, tiếng nói có chút khàn khàn, "Còn bóp nữa thì xương cốt của ta đều bị ngươi bóp nát, đã nói đừng dùng linh lực mà."
Mục Thần đỏ mặt, nhéo mặt Cố Vân Quyết một cái, mắng: "Nghiệt đồ!"
"Ui da!" Cố Vân Quyết nắm lấy tay Mục Thần, cười nói: "Không dùng linh lực thì nhéo cũng đau lắm rồi, sư tôn lòng dạ độc ác!"
Mục Thần hừ một tiếng, khóe miệng cũng hơi cong lên, cái tên nghiệt đồ này, có cái miệng thật dẻo.
"Hắn say thành như vậy cũng là chuyện tốt do ngươi làm phải không?" Mục Thần hất cằm chỉ về hướng của Mục Thanh, mặc dù là giọng điệu nghi vấn, nhưng trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, ngoại trừ tên khốn kiếp này, không ai có thể khiến Mục Thanh quá chén, hắn đã ngửi được mùi của Tửu Diệp Thảo, niên đại còn không thấp.
Nhắc đến chuyện này, Cố Vân Quyết không nhịn được ý cười, vừa cười vừa nói: "Đại ca tâm tình tốt nên uống thêm mấy chén, còn tặng lễ vật cho ta." Y kéo tay áo lên, xong mới ý thức được Mục Thần không nhìn thấy, liền nắm tay hắn để cho hắn sờ sờ cái bao trên cổ tay, y để trán mình dán sát vào trán của Mục Thần, cười xấu xa, "Đây chính là Thần khí, trong Tiên giới chắc chỉ có một món này, đây chính là sính lễ của Mục gia, sư tôn không thể không chấp nhận."
Mục Thần bật cười, nếu Mục Thanh biết được bộ mặt thật của tên này, khẳng định sẽ tức đến ngất đi.
Lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bình ngọc, Mục Thần nhét vào trong tay Cố Vân Quyết, "Ngươi thay ta giao cái này cho Bạch Thành Chủ, chúng ta thừa dịp hắn đang ngủ, đi nhanh lên."
Cố Vân Quyết nhìn chiếc lọ một chút, tâm tình cũng không tệ lắm, "Sư tôn chờ chốc lát, đồ nhi trở về lập tức dẫn ngươi chạy trốn!"
Mục Thần tức giận lườm y một cái, "Nhanh đi!"
Thân ảnh của Cố Vân Quyết lóe lên, đi đến nơi ở của Thành Chủ, y cong ngón tay búng một cái về phía Bạch Hiểu Vũ đang ngồi ăn dưa, ném bình ngọc dính vào miếng dưa đối phương đang ăn, nhìn đối phương cắn xuống một cái, nhăn răng ui da một tiếng, lúc này y mới lên tiếng nhắc nhở: "Bạch béo, đây là thuốc đưa cho Bạch Thành Chủ, các ngươi nhớ chăm sóc cái người ở trong phòng luyện đan cho cẩn thận."
Thần hồn của Bạch Hiểu Nguyệt đi ra khỏi người của đệ đệ, tiếp nhận bình thuốc còn chưa kịp nói cảm ơn, Cố Vân Quyết đã biến mất, ngay cả khí tức của Mục Thần cũng không còn cảm ứng được.
Thế mà lại đi hết!
Bạch Hiểu Vũ chép chép miệng, vô cùng đáng thương hỏi Bạch Hiểu Nguyệt đang nhìn bình ngọc đến mất hồn: "Tỷ, ta mập lắm sao?"
Bạch Hiểu Nguyệt: "... Vẫn được, mập khỏe mạnh."
Bạch Hiểu Vũ gật gật đầu, vẻ mặt tràn đầy đồng cảm, "Ta cảm thấy cũng đúng, tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì? Không phải ngươi thích Thần Tiên đấy chứ, lúc trước ngươi cứ nhìn trộm hắn."
Bạch Hiểu Nguyệt bật cười, cảm khái nói: "Không, chẳng qua là ta cảm thấy, ngoại hình của hắn và phụ thân hắn thật giống, nhưng mà tính cách lại chênh lệch rất nhiều."
————
Mục Thần bị Cố Vân Quyết kéo đi, một hơi bay ra khỏi Tuyết Thành, cảm nhận được không khí bên người dần dần ẩm ướt, nhiệt độ cũng ấm hơn, hắn nghi hoặc hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"
Cố Vân Quyết cười nói: "Không biết, chạy trốn làm gì có mục đích, đi đến đâu tính đến đấy."
"Ngươi đứng đắn một chút xem!" Mục Thần bật cười, người đã lớn như vậy, mà cứ nghịch ngợm hoài không dứt.
Ngay tại lúc này, hắn nhận thấy phù truyền tinh trên người bỗng nhúc nhích, tâm tư hơi động, lấy ra xem, Mục Thần nhìn về phía Cố Vân Quyết, "Hẳn là Nhạc Minh Trạch truyền đến, xem xem trên đó viết cái gì?"
Cố Vân Quyết cầm lấy xem, đôi mắt vốn mang ý cười, trong nháy mắt liền lạnh xuống.
"Vân nhi?" Mục Thần nghiêng đầu, nghi hoặc kêu một tiếng.
Cố Vân Quyết cất tấm bùa kia, cười nói: "Không có chuyện gì."
Mục Thần lạnh mặt, có chút tức giận, "Nhất định là có chuyện, suy nghĩ gì của ngươi ta cũng biết, vừa nãy ngươi lộ ra sát khí, đừng hòng gạt ta được nữa!"
"Sư tôn, " Cố Vân Quyết bất đắc dĩ đâm đâm lông mày của hắn, "Bây giờ ngươi càng ngày càng thông minh, không dễ dỗ ngọt nữa rồi."
"A!" Mục Thần cười lạnh, "Nói như vậy tức là trước đây ngươi luôn dỗ ngọt ta? Cảm thấy ta ngu ngốc à? Ngươi chính là nghiệt đồ!"
"Không, sư tôn vẫn luôn rất thông minh, là ta ăn nói vụng về!" Cố Vân Quyết vội vàng nhận lỗi về phía mình, cũng không lừa gạt Mục Thần nữa, "Chưởng môn sư huynh nói không biết ai tiết lộ ra tin tức ta dùng Ma công, Tiên giới đã có người đi đến Sùng Vân môn dò hỏi việc này, hắn bảo ngươi dẫn ta tránh đi một thời gian, tạm thời đừng quay trở về."
Mục Thần nhíu mày, "Nói như vậy, giống như kiếp trước, chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra."
"Đúng vậy, sau lưng giống như có một bàn tay đang điều khiển, mọi thứ đều đang vận hành theo quỹ tích của kiếp trước." Cố Vân Quyết cảm khái nói, đôi mắt hơi nheo lại giấu diếm sát cơ, muốn đòi mạng y cũng không có bao nhiêu người, mấy năm nay, y vẫn giữ hình tượng chính đạo với bên ngoài, là ai mượn tay người khác muốn diệt trừ y? Hay là thử thách của Thiên đạo đã tới?
Mục Thần cảm nhận được sát khí, cảnh cáo y: "Dù vậy ngươi cũng không thể quấy nhiễu Tiên giới đến long trời lở đất!"
"Đương nhiên sẽ không, bây giờ ta chỉ muốn ở cùng với sư tôn, nếu như ngươi ngại nơi này không thanh tịnh, chúng ta có thể đi tìm một nơi an tĩnh chỉ có hai người chúng ta, không màng thế sự, tĩnh tâm tu hành."
Mục Thần bĩu môi, sắc mặt dần hòa hoãn lại, "Chưa chắc sẽ được, chúng ta muốn lui, cũng không thể lui đơn giản như thế."
"Ý của sư tôn là?"
"Truyền tin cho Nhạc Minh Trạch, bảo hắn trực tiếp công bố ra bên ngoài là đã trục xuất ta khỏi sư môn. Ma công này của ngươi, nếu có người đến gây phiền phức, sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ, hơn nữa còn có mầm họa trên người ta, bây giờ cũng là một cơ hội rời khỏi Sùng Vân môn, chúng ta không thể liên lụy bọn họ." Tuy rằng Mục Thần là người nắm được buông được, làm việc dứt khoát không dây dưa, nhưng dù sao đó cũng là nơi hắn lớn lên, khó tránh khỏi có mấy phần không nỡ. Nhưng mà hắn cũng biết, kéo dài càng lâu, càng không có lợi cho hai bên, cho nên quyết định vô cùng quả quyết.
Cố Vân Quyết hiểu ý nở nụ cười, y rất thích thái độ trực tiếp này của Mục Thần, "Đổi thành ta bị trục xuất khỏi sư môn còn nghe được, chứ thân phận này của sư tôn, chỉ là dạy một tên đồ đệ nhập ma liền bị trục xuất khỏi sư môn, lý do này không đủ để làm cho người ta tin phục."
Mục Thần trầm ngâm một chút, "Vậy thì ghi thêm một câu, đạo lữ của Ma tu, cái này chắc là được."
Cố Vân Quyết sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt dần trở nên âm trầm, "Cuối cùng sư tôn cũng chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta."
Mục Thần chậc một tiếng, cảm thấy tiểu đồ đệ lại ngu xuẩn nữa rồi, chuyện như vậy không phải là vấn đề hắn có thừa nhận hay không, mà chuyện này quả thật đã xảy ra, không thừa nhận thì cũng chẳng thể phủ nhận sự thật. Bọn họ đã ký khế ước, không quản tình cảm trong lòng hắn đối với Cố Vân Quyết là yêu thương dành cho tiểu đồ đệ, hay là tình yêu giữa đạo lữ với nhau, nói chung, trong cõi đời này chỉ có bọn họ là thân mật nhất, Mục Thần hắn chắc chắn sẽ không lừa mình dối người.
Cố Vân Quyết nhìn chăm chú vào đôi mắt Mục Thần, mặc dù biết rằng bây giờ mắt hắn không nhìn thấy, nhưng y vẫn biết Mục Thần đang nhìn mình, "Sư tôn có biết một khi tin tức này truyền ra ngoài, ngươi sẽ bị bao nhiêu người bêu danh hay không?"
Thầy trò yêu nhau, trái ngược thiên đạo luân lý! Nối giáo cho giặc, dạy dỗ một tên Ma tu rơi vào Ma đạo, thậm chí còn tự cam đoạ lạc, đi theo đối phương phản bội sư môn! Cái này còn chưa phải trường hợp xấu nhất, nếu như có người một lòng muốn y chết, chuyện y là con trai của Ma tôn trà trộn vào Tiên giới cũng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó y chính là kẻ địch của Tiên giới. Mục Thần thừa nhận thân phận đạo lữ của bọn họ, tức là sẽ vô duyên vô cớ gánh vác một phần tội nghiệt, sẽ đối kháng với toàn bộ Tiên giới, thậm chí trở thành kẻ địch với Sùng Vân môn.
Hoặc là, hắn sẽ đi cùng y đến Ma giới, sẽ mãi mãi không thể tiếp tục giống như bây giờ, làm đệ nhất đan tu cao cao tại thượng, được người kính ngưỡng trong Tiên giới.
Mục Thần nhận ra cảm xúc lo lắng của Cố Vân Quyết, đột nhiên cong khóe miệng lên, hắn rất ít khi chủ động cười với y, nụ cười này hệt như hoa lan nơi hoang vắng, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều mất sắc. Trong lúc nhất thời Cố Vân Quyết nhìn đến si mê, quên luôn cả phản ứng.
Mục Thần rốt cục có cơ hội chủ động, hắn ôm cổ Cố Vân Quyết, đến gần ấn xuống môi Cố Vân Quyết một nụ hôn, rốt cục đã tìm lại được tôn nghiêm của sư tôn, hắn bạo ngược bễ nghễ nói: "Đừng sợ, sư tôn bảo vệ ngươi!"
Cố Vân Quyết: "..." Tiểu sư tôn nghe sai trọng điểm lời y nói rồi!
Nhưng mà cơ hội hiếm có, y vẫn nhân cơ hội hôn thêm một cái, lại thêm thêm một cái nữa, lại thêm thêm thêm cái nữa...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.